Trần Thương cảm thấy gu ăn uống của mình không hợp với nhóm người lớn tuổi xung quanh.
Người ta ăn canh trong, không thịt, nhiều rau, gọi tắt hoa mỹ là dưỡng sinh.
Mà trong mâm của mình toàn là thịt bò, thịt cá, tôm...
Lúc này, Trần Thương bỗng dưng hoài niệm Vương Khiêm, bởi vì chỉ khi nào ở cùng với Khiêm nhi ca thì mình mới không giống như một cái thùng cơm
Tại sao không gọi là đồ tham ăn?
Bởi vì Trần Thương cảm thấy mình không xứng với cái từ ngữ tao nhã như vậy.
Chủ nhiệm xung quanh rất nhiệt tình, giống như là muốn làm anh em kề vai sát cánh với Trần Thương.
Trần Thương tương đối cảnh giác, anh thận trọng nhìn ánh mắt những người ở các bàn xung quanh. Anh thật sự muốn nói rõ cho mọi người nghe, kỳ thật tôi và mấy người này không hợp nhau, chúng ta mới là người một nhà...
Tôi thật sự không có đi cửa sau
Nhưng mà rõ ràng là không có ai tin Trần Thương.
Từ trong ánh mắt của mọi người, Trần Thương phảng phất như trở về lúc mình học tiểu học, anh là gián điệp của thầy giáo, loại người mà mỗi ngày lén lút mách lẻo sau lưng rồi bị bạn học trong lớp phỉ nhổ
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ thở dài.
Được rồi, có thể đây là số mệnh của người ưu tú….
Luôn không hợp với người khác….
Mệt tim quá
Sau khi cơm nước xong xuôi, các giám khảo đã lớn tuổi cho nên ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi một hồi.
Trần Thương về tới hội những người thích lẩu, Thôi Nguyên Vũ mang trà theo, cả đám ngồi xuống thưởng thức trà, chờ đợi phần thi buổi chiều.
Không có gì bất ngờ, hội những người thích lẩu lại chào đón thêm một thành viên mới, bác sĩ Vương của Bệnh viện u bướu.
Bác sĩ Vương cười tủm tỉm nói:
- Tôi cảm thấy hội này rất ấm áp
Mọi người cười ha ha:
- Đó là chuyện đương nhiên
Ngay lúc này, một khuôn mặt quen thuộc vội vã đi tới, người nọ hưng phấn hỏi:
- Bác sĩ Trần, tối nay tôi có thể dẫn bà xã tới không?
Trần Thương: ? ??
Người đàn ông kia cười ha ha một tiếng:
- Bà xã nhà tôi không tin tôi thất bại mà còn liên hoan, cho nên tôi dẫn cô ấy tới xem một chút. Nhưng mà cậu yên tâm đi, vợ tôi là cũng là bác sĩ ngoại khoa tim, không tính là người ngoài
...
...
Cuộc tranh tài buổi chiều trên cơ bản đã không còn quá nhiều lo lắng.
Đến khoảng năm giờ chiều.
Mọi người đi đến hội trường, đã sắp đến giờ tuyên bố danh sách thăng cấp
Với tư cách là giám khảo chính của khu vực Đông Dương hôm nay, Tôn Cao Hưng đi lên đài và nói:
- Đầu tiên, xin chúc mừng ba bác sĩ sau đây sẽ đại biểu tỉnh Đông Dương chúng ta tham gia cuộc thi toàn quốc
- Chúc mừng Quách Vân Phi đến từ bệnh viện Tâm Huyết Quản, Mạnh Hi của Đông Đại Nhất Viện, Trần Thương của Tỉnh Nhị Viện! Chúng ta hãy dành cho họ một tràng pháo tay, chúc cho ba người họ tiến xa hơn trong cuộc thi toàn quốc và đạt được thành tích ưu dị
Mọi người nhìn lên ba người đứng trên đài, Quách Vân Phi nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh Mạnh Hi, anh cảm giác toàn thân không thoải mái, người phụ nữ này có độc... Mùi hương này làm Quách Vân Phi hơi sợ hãi.
Tôn Cao Hưng nói:
- Thật ra tôi nên cảm ơn mọi bác sĩ có mặt ở đây, bởi vì các bạn đã cho chúng tôi thấy được sức mạnh mới của khoa ngoại tim mạch Đông Dương.
- Trong hai ngày qua, chúng tôi đã chứng kiến rất nhiều người ưu tú cũng như thấy được rất nhiều ca phẫu thuật xuất sắc. Tôi muốn nói với mọi người một điều, các bạn không phải là người thất bại
- Mỗi một người ở đây đều là niềm tự hào của Đông Dương
Tôn Cao Hưng nói thật lòng, trước khi rút đến Đông Dương, ông thậm chí hơi không vui, dù sao thì sự phát triển của khoa ngoại tim mạch ở Đông Dương thật sự rất bình thường.
Nhưng ông không ngờ rằng sau khi đến đây, hết bất ngờ này đến bất ngờ khác làm ông mở rộng tầm mắt.
Ngoại trừ bất ngờ ngoài ý muốn là Trần Thương thì còn có rất nhiều người ưu tú khác.
- Tôi hi vọng các bạn không quên sơ tâm, dũng cảm tiến tới, bởi vì các bạn mới là hi vọng tương lai ngoại khoa tim của tổ quốc
Những lời ông nói làm mọi người sôi trào nhiệt huyết
Cuộc thi kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim toàn quốc, khu thi đấu tỉnh Đông Dương cũng đã hoàn toàn hạ màn.
Mọi người cũng không có quá nhiều bi thương, bởi vì đây là một trải nghiệm hiếm đối với tất cả những người tham dự cuộc tranh tài lần này, và cũng là một cơ hội tốt để cải thiện bản thân.
Lúc này vẫn còn sớm, sau khi mọi người ra cửa thì đã trở lại.
Trần Thương gọi điện thoại cho tiệm lẩu hải sản, biết được buổi tối có phòng trống thì đã đặt chỗ trước.
Khi anh đang chuẩn bị rời đi thì bỗng nhiên Mạnh Hi gọi lại:
- Tiểu Trần
Trần Thương sững sờ, hỏi:
- Cô Mạnh, sao vậy?
Mạnh Hi híp mắt cười một tiếng:
- Tối nay liên hoan nhớ gọi người yêu của cậu tới, được chứ?
Trần Thương còn tưởng rằng chuyện gì quan trọng, đang muốn đồng ý.
Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Hi, Trần Thương tức khắc rùng mình
Con người này... đừng nói là cô ấy có ý nghĩ xấu xa gì với Tần tiểu liếm nhà anh nha?
Nghĩ tới đây, Trần Thương biến sắc, anh cảm thấy mình không thể loại trừ khả năng này.
Dù sao... không thể đối đãi với cô Mạnh như những người phụ nữ bình thường được.
Trần Thương nói một cách nghiêm túc:
- Cô đừng có quá phận nha cô Mạnh…
Mạnh Hi tức khắc trợn trắng mắt:
- Cậu nghĩ cái gì vậy hả?
Trần Thương nhìn chằm chằm Mạnh Hi:
- Cô biết tôi nghĩ cái gì mà…
Nói xong, Trần Thương đứng dậy chạy trốn như bay.
Người này còn đáng sợ hơn những người phụ nữ bình thường, những người kia nhiều lắm thì chỉ dụ dỗ mình, nhưng mà… Người này lại muốn dụ dỗ người yêu của mình
Hệ số nguy hiểm tăng vọt như hỏa tiễn
...
...
Hai ngày này, Tần tiểu liếm lo lắng sẽ ảnh hưởng tới Trần Thương tranh tài cho nên không dám quấy rầy anh. Cô ở nhà cả ngày đến mức nhàm chán, bắt đầu mê tín, thậm chí còn tải một cái phần mềm xem bói toán, muốn bói cho Trần Thương một quẻ
Coi xong cho Trần Thương, cô vẫn chưa đã ghiền, quyết định phải xem cho ông Tần
Tần Hiếu Uyên dở khóc dở cười nghe con gái muốn xem bói cho mình, lần đầu nảy sinh ra ý nghĩ muốn nhanh chóng để con bé gả chồng
Thậm chí ông còn bắt đầu ngóng trông, tại sao Trần Thương vẫn chưa trở lại nữa?
Nếu cậu ta trở về thì có thể lập tức dắt vị tổ tông này đi, bằng không ở trong nhà gây họa cho ông mất...
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Hiếu Uyên hiểu rõ sâu sắc cái gì gọi là con gái lớn rồi không lưu lại được
Không gả chồng thì để dành ở nhà ăn tết à?
Tần Hiếu Uyên thở dài, nghe Tần Duyệt nghiêm túc nói với Ký Như Vân:
- Mẹ, mệnh của ba con có ba người phụ nữ, trong quẻ nói, lúc ba con ba mươi hai tuổi sẽ có kiếp đào hoa, khi đó... Mẹ thật sự không có phát hiện điều gì bất thường à?
Ký Như Vân nghe xong, bà buông điện thoại đang dùng để xem video xuống, hồ nghi nhớ lại một mùa hè nào đó hơn hai mươi năm trước
Sau đó bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
- Ông Tần! Mau nhìn em
Tần Hiếu Uyên sững sờ:
- Em sao vậy?
Ký Như Vân:
- Lúc trước, anh và Hải Huyện Hạ đi xuống nông thôn, tại sao nữ bác sĩ kia cứ nhất quyết phải đưa anh tới sân ga hả
Tần Hiếu Uyên trợn trắng mắt:
- Em à, Duyệt Duyệt càn quấy, em cũng đừng có hồ đồ theo con nó chứ? Cái này rõ ràng là gạt người
Ký Như Vân lắc đầu:
- Sao em lại cảm thấy có cái gì không đúng nha….
Lão Tần nghe thấy vợ mình nói như vậy, ông ra vẻ trấn định giải thích:
- Thật mà... Nếu cái này có thể đoán đúng thì còn cần người ta để làm gì chứ?
Khi nói chuyện, Tần Hiếu Uyên vội vàng cướp điện thoại của Tần Duyệt, nhanh như chớp xóa phần mềm xem bói kia ….
Trong lòng ông vẫn còn sợ hãi thở dài, không ngờ cái đồ quỷ này lại chuẩn tới như vậy
Thật là đáng sợ
Chậm một chút nữa thì ông sợ sẽ bị nha đầu này tính ra thêm một điểm nghiệt duyên không nên tính….
Con gái lớn rồi không gả chồng, giữ lại để dành ăn Tết à! ?
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên càng ngày càng tưởng niệm Trần Thương, mau mau dẫn vợ của cậu đi đi, đừng phá hư tình cảm của vợ chồng già này nữa….