Sau khi Tần Hiếu Uyên gỡ bỏ phần mềm bói toán, sắc mặt Ký Như Vân hơi biến đổi một chút, đôi mắt bà cong lên:
- Ông Tần, chẳng lẽ là anh đang chột dạ hả?
Tần Hiếu Uyên sững sờ, cái này mà em cũng đoán được?
Sau ba giây rưỡi ngắn ngủi nhìn nhau, cuộc đấu trí giữa một viện trưởng và một trưởng phòng đã kết thúc
Ông Tần hơn một chút
Dù sao... Ông đã làm viện trưởng nhiều năm rồi, tự nhiên là có thể khống chế biểu cảm của mình, không lộ ra vui buồn. Ông cười ha ha nói:
- Anh có chột dạ gì đâu? Anh chỉ không muốn con gái mình nuôi tư tưởng phong kiến mê tín như vậy thôi
- Đúng vậy! Tuyệt đối không được
Tần Hiếu Uyên lầm bầm lầu bầu...
Hai mẹ con nhìn chằm chằm ông, không ai nói chuyện, trong lòng lão Tần bỗng dưng hoảng hốt vô cùng.
Lúc này nói sang chuyện khác là lựa chọn tốt nhất.
Nghĩ tới đây, lão Tần vội vàng nói:
- Duyệt Duyệt à, con mau gọi cho Trần Thương hỏi xem kết quả cậu ấy thế nào đi?
Tần Duyệt trợn trắng mắt:
- Trần Thương là thiên hạ đệ nhất, tự nhiên là sẽ không có vấn đề gì rồi
Ông Tần bất đắc dĩ, con cũng chưa từng tự tin đến như vậy với người ba này?
Ngay lúc này, bỗng nhiên một cuộc điện thoại gọi đến.
- A lô? Anh hai, anh có biết gì về anh chàng bác sĩ tên là Trần Thương không?
Tần Hiếu Uyên vừa nhìn tên người gọi đến, tức khắc sửng sốt một chút.
- Nhạc Minh hả? Sao vậy?
Tần Duyệt nghe chú của mình hỏi thăm về Trần Thương, nhất thời cũng trợn tròn mắt.
Chẳng lẽ chú ấy cũng biết việc mình yêu Trần Thương?
Nghĩ tới đây, bỗng dưng Tần Duyệt hơi chút khẩn trương.
Hiện giờ Tần Nhạc Minh còn đang làm giám khảo chính ở tỉnh Hán Đông, nhưng ông đột nhiên biết được rằng năm nay tỉnh Đông Dương đã xuất hiện một thiên tài.
Ông vốn dĩ cho rằng đó là học sinh của mình, Quách Vân Phi, nhưng mà sau khi nghe xong thì ông mới biết người đó là Trần Thương của Tỉnh Nhị Viện.
Sau khi nói chuyện với Quách Vân Phi trên điện thoại, Tần Nhạc Minh hơi kinh ngạc.
Anh chàng Trần Thương này mới chỉ có hai mươi bảy tuổi
Tò mò, Tần Nhạc Minh mở video phẫu thuật hai ngày này của Trần Thương ra xem. Sau khi xem xong, Tần Nhạc Minh im lặng.
Người này tuyệt đối là một thiên tài
Một thiên tài hiếm có.
Đáng giá để dốc sức bồi dưỡng.
Nghĩ tới đây, Tần Nhạc Minh thậm chí còn nảy ra ý nghĩ đi cạy góc tường. (*)
(DG: Cạy góc tường (撬墙角): chỉ một người cướp người yêu của người khác, hoặc một công ty/tổ chức cướp được nhân viên của công ty khác.)
Nhưng sau khi nhìn sơ qua tư liệu báo danh của Trần Thương, Tần Nhạc Minh sửng sốt, bác sĩ khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện?
Điều này làm cho Tần Nhạc Minh nhớ tới người anh trai ruột của mình, Tần Hiếu Uyên.
Tần Nhạc Minh hơi nóng nảy nói:
- Anh à, em có việc muốn nói với anh.
Tần Hiếu Uyên nghe thấy Tần Nhạc Minh hình như hơi vội vàng, ông cho là có chuyện gì quan trọng:
- Tiểu Trần... Cậu ấy đã phạm phải chuyện gì à?
Tần Nhạc Minh lắc đầu:
- Dĩ nhiên là không phải
- Trần Thương đã đạt được vị trí dự thi của tỉnh Đông Dương, một tuần sau cậu ta sẽ đại biểu Đông Dương đi tham gia cuộc thi toàn quốc
Tần Hiếu Uyên nghe thấy câu này, tức khắc nở nụ cười:
- Đây là một tin tức tốt
Tần Nhạc Minh nghe thấy ông anh nhà mình còn vui vẻ như vậy, tức khắc nói:
- Quả thật đây là một tin tức tốt, nhưng mà... Anh có bao giờ nghĩ tới, nếu Trần Thương giành được chức quán quân toàn quốc, vậy thì đây có còn là một tin tức tốt không?
Tần Hiếu Uyên nghe xong, tức khắc sững sờ
- Nhạc Minh... Có phải chú đang nói hơi cường điệu quá không? Cái này... Đúng là Tiểu Trần rất ưu tú, nhưng mà để đạt được quán quân toàn quốc hẳn là vẫn còn chênh lệch một khoảng cách
Tần Nhạc Minh lắc đầu, xem ra anh trai mình không hiểu biết chút nào về anh chàng Trần Thương này rồi
Nghĩ tới đây, Tần Nhạc Minh vội vàng nói:
- Anh à, em không có nói đùa đâu, năng lực của cái cậu Trần Thương này rất giỏi, thiên phú phẫu thuật khoa ngoại tim mạch còn cao hơn cả em. Lần này giám khảo chính tỉnh Đông Dương là viện trưởng Tôn của bệnh viện An Trinh ở thủ đô, ông ta cho điểm Trần Thương một lần là 98 điểm, một lần là 100 điểm! Thành tích như vậy mà anh vẫn còn nghĩ sẽ không có người coi trọng cậu ta à?
- Nói theo cách khác, cho dù là một tuần này tiểu Trần không tiến bộ thêm nữa, nhưng chỉ cần cậu ta dựa vào trình độ hiện tại để tham gia cuộc thi toàn quốc, vậy thì việc giành được một trong ba thứ hạng đầu tiên cũng không có vấn đề gì
- Lỡ như tiểu Trần ẵm giải quán quân toàn quốc, như vậy thì trọng lượng của cậu ta sẽ nặng hơn rất nhiều
- Đến lúc đó, không biết có bao nhiêu bệnh viện sẽ ném cành ô liu cho cậu ta đâu
Sự lo lắng của Tần Nhạc Minh không phải là không có lý, dù sao thì ông cũng đã nhìn sơ qua tư liệu của Trần Thương, anh chàng này chẳng qua chỉ là một vị bác sĩ bình thường mà thôi.
Mà xem ra ông anh nhà mình lại cảm thấy chuyện của Trần Thương là không quan trọng
Vì lẽ đó Tần Nhạc Minh muốn cảnh tỉnh anh mình một câu.
Tần Hiếu Uyên nghe thấy em trai nói như vậy, nhất thời trầm tư một lát, tiếp đó ông chậm rãi nói:
- Thật ra... Nhạc Minh à, Tỉnh Nhị Viện thật đúng là chưa chắc lưu cậu ta lại được.
Tần Nhạc Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
- Anh à, anh phải cho người ta chỗ tốt chứ! Phúc lợi! Quyền lợi gì đó...
- Nói thật, bây giờ anh chỉ kém một chút là có thể lên phó chính rồi, nói không chừng anh chàng Trần Thương này chính là một cái cơ hội.
- Lại nói, người này cũng là một hạt giống tốt, không nói tới những mặt khác, cậu ta tuyệt đối là một bác sĩ ngoại khoa có tiền đồ vô hạn. Đừng nói là Phó chủ nhiệm, nếu là em có vị trí thích hợp thì cũng nguyện ý đề bạt cậu ta thành chủ nhiệm
- Nếu như em là anh thì ước gì có thể gả con gái mình cho cậu ta rồi
Một câu khiến cho đầu dây bên kia im lặng
Tần Nhạc Minh nói xong, nhất thời sửng sốt một chút, rồi như nghĩ đến cái gì, ông vội vàng nói:
- Anh hai, đừng nói với em là... Duyệt Duyệt ở bên cạnh anh nha?
- Chào chú nhỏ
Một giọng nói thanh thúy vang lên khiến Tần Nhạc Minh dọa đến khẽ run rẩy, điện thoại trong tay ông suýt chút rơi xuống đất.
- Duyệt Duyệt à! Đã lâu không gặp con, chờ khi nào chú về rồi sẽ mang quà cho con nhé! Vậy thôi, chú có công chuyện, cúp máy đây.
Tần Nhạc Minh nói xong chuẩn bị tắt điện thoại.
Nhưng mà Tần Duyệt vội vàng nói:
- Nếu chú cúp điện thoại thì con sẽ gọi cho thím! Nói cho thím biết là...
Tần Nhạc Minh khóc:
- Duyệt Duyệt à, chú chỉ đùa một chút thôi, con đưa điện thoại cho ba con đi, chú bàn công việc với ông ấy.
Tần Hiếu Uyên nhận lấy điện thoại, thở dài, cười nói:
- Nhạc Minh à, cái này không chỉ là công việc, còn là chuyện riêng nữa đấy
Tần Nhạc Minh sửng sốt một chút:
- Chuyện riêng? Anh nói vậy là có ý gì?
Tần Hiếu Uyên thở dài:
- Hiện giờ thì Duyệt Duyệt là người yêu của Trần Thương ….
Một câu khiến cho Tần Nhạc Minh trợn tròn mắt
Cho tới nay, ông đều cảm thấy anh trai mình quá thiện lương, quá nhân từ, không ngờ lần này... lại tàn nhẫn tới như vậy?
Nghĩ tới đây, Tần Nhạc Minh bất đắc dĩ thở dài, quả là gừng càng già càng cay mà
- Anh hai, đừng nói gì nữa, anh chính là số một
- Đã được bao lâu rồi?
Tần Hiếu Uyên thở dài:
- Được một thời gian rồi, hiện giờ anh chỉ mong con bé này sớm gả chồng, ai muốn thì lấy đi đi….
Hai anh em hàn huyên một hồi.
Tần Nhạc Minh cười cười, nói với Tần Duyệt:
- Duyệt Duyệt, hôm nào con dẫn tiểu Trần tới nhà chú đi, để chú gặp mặt tên tiểu tử này.
Tần Duyệt cười nói:
- Trần Thương nhà con vẫn là một bác sĩ nhỏ, chú à, bên chú có vị trí thích hợp nào cho anh ấy không?
Tần Nhạc Minh tức khắc trợn tròn mắt:
- Con bé này thật là, chưa gả chồng mà khuỷu tay đã quẹo ra ngoài rồi
Một câu nói làm mọi người bật cười.
Chẳng biết tại sao, Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên đau lòng thay cho Nhạc Minh, có quỷ mới biết đứa nhỏ nhà ông có trộm quần áo hay không….
Tần Nhạc Minh cũng cảm thấy hài lòng mà cúp điện thoại
Nếu như Trần Thương chỉ là bác sĩ của Tỉnh Nhị Viện, vậy khẳng định là nên nâng đỡ
Nhưng mà...
Trần Thương là con rể của Tỉnh Nhị Viện, cái này... Khẳng định là chỗ nào phát triển thì nên đi chỗ đó rồi.
Lúc này, Tần Nhạc Minh nhìn thoáng qua tin tức mà Quách Vân Phi gửi cho mình.
Tức khắc thở dài, ai... Cháu gái nhà mình gả chồng quá sớm