Một lúc lâu sau đó, Tần Hiếu Uyên nói:
- Cha cũng biết đây là chuyện riêng của con, nhưng mà… cha vẫn cảm thấy Tiểu Trần là một chàng trai không tồi…
Tần Duyệt bất ngờ nói:
- Cha … cha muốn nói gì vậy?
Tần Hiếu Uyên nhìn Tần Duyệt:
- Hôm nay con đã đi đâu?
- Con đi ăn lẩu ở Haidilao
Tần Hiếu Uyên:
- Cùng với ai?
Tần Duyệt cảm thấy hôm nay ông Tần hơi khác thường:
- Còn đi cùng ai được nữa ạ… cùng Trần Thương đó.
Tần Hiếu Uyên ngây người:
- Vậy chiếc xe đậu dưới lầu là của ai? Sao con lại lái nó? Đừng nới với cha là của Trần Thương nhé.
Tần Duyệt rút chìa khoá ra:
- Tất nhiên không phải là của anh ấy rồi, Trần Thương làm sao mua nổi chiếc xe ấy chứ, cha không nhìn biển số xe sao, là “Đông A66666 đó”
Tần Hiếu Uyên thở dài:
- Con lừa cha…
Tần Duyệt ngơ ngác nói:
- Con lừa cha cái gì chứ, có gì cha cứ nói thẳng ra đi…. Con không hiểu cha đang nói gì hết.
Mặt Tần Hiếu Uyên xám lại:
- Tiểu Trần không mua nổi chiếc xe ấy thì con bỏ nó à? Duyệt Duyệt à, cha thật lòng khuyên con, không nên chạy theo người giàu đâu con… Tiểu Trần là một đứa có ý chí đó
Được rồi
Tần Duyệt xem như đã hiểu ý của cha rồi.
Cô dở khóc dở cười nói:
- Cha mẹ à, cha mẹ đang nghĩ gì vậy? Con là kiểu người như vậy hả?
- Chiếc xe này đúng là không phải của Trần Thương, mà là sau khi Trần Thương làm xong cuộc phẫu thuật cho vợ của Trịnh Quốc Đàm, người ta tặng nó cho anh ấy đó, vài ngày nữa sẽ sang tên đổi chủ xong, hôm nay anh ấy… uống hơi nhiều, con đưa anh ấy về phòng xong thì phát hiện ra bãi đỗ xe dưới nhà không còn chỗ trống nữa, cho nên con lái nó về đây.
Tần Duyệt cũng bó tay với mạch tư duy của hai phụ huynh đây.
Sau khi nghe Tần Duyệt giải thích, ông Tần và Ký Như Vân hai mắt nhìn nhau, đến lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Ký Như Vân nói:
- Tôi đã nói con gái tôi không phải loại người như vây mà, ông không tin…
Tần Hiếu Uyên ngượng ngùng ho khan một tiếng:
- Tôi không phải là do lo lắng hay sao?
Tần Duyệt lườm cha một cái:
- Cha mẹ, con... còn chưa kết hôn cơ mà, cha mẹ đều thiên vị Trần Thương rồi?
Trong đầu Tần Duyệt tự động hiện lên một viễn cảnh, sau này mỗi khi Trần Thương cãi nhau với cô, anh ấy ở lì nhà cha mẹ cô ấy mà không chịu về nhà…..
…..
…..
Sau khi về phòng, Trần Thương tắm một hồi rồi chuẩn bị nghỉ ngơi
Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại phòng cấp cứu Tiểu Lâm
- Bác sĩ Trần, anh mau đến phòng cấp cứu đi, có một người bệnh không đặt được khí quản vào trong, hiện tại độ bão hoà oxy trong máu ngày càng thấp rồi
Giọng nói của Tiểu Lâm rất gấp gáp.
Tiểu Lâm nói:
- Hôm nay bác sĩ Thạch trực đêm, cô ấy hồn vía lên mây mất rồi, đã cố gắng mấy lần nhưng đều không thành công. Những người khác cũng đã thử, những đều thất bại, hiện tại người bệnh rơi vào trạng thái hôn mê rồi….
May thay nơi ở của Trần Thương cách bệnh viện không xa, chạy bộ cũng chỉ mất mấy phút.
Anh vội vàng xuống lầu rồi chạy tới bệnh viện.
Bây giờ Trần Thương đột nhiên cảm thấy rất may mắn khi vừa nãy uống thuốc thể lực, nếu không thì hiện tại đã say khướt mất rồi, đừng nói đến đặt khí quản, việc gì cũng chẳng làm nổi.
Hiện tại anh cũng đã hiểu được tại sao chủ nhiệm Lý Bảo Sơn không bao giờ uống say.
Đây là một loại trách nhiệm.
Thời gian Trần Thương chạy đến bệnh viện với thời gian hội chẩn cũng không có gì khác biệt quá nhiều
Thông thường, sau khi hội chẩn xong thì trong vòng 10 phút phải có mặt ngay.
Vậy mà Trần Thương chạy đên bệnh viện trước sau chỉ mất khoảng năm đến sáu phút.
Trần Thương thở hồng hộc chạy lại, Tiểu Lâm đã đứng đợi sẵn ở cửa, đưa áo blouse cho anh, Trần Thương mặc xong trực tiếp đi vào phòng cấp cứu.
Vừa bước vào trong, anh đã nghe thấy tiếng chuông báo của máy giám sát điện tim liên tục vang lên.
Trần Thương nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy, phút chốc sững sờ
Chết rồi ư?
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên nằm đó, dáng người rất béo
Vốn dĩ không thể nhìn thấy được cằm của người đó, phần thịt bụng cứ từng lớp từng lớp một, chắc chắn phải đến hơn 150kg
Hơn nữa dáng người đàn ông ấy không cao, nằm trên giường cấp cứu, sống chết đã rõ.
Lạc Lạc đứng ở bên cạnh không ngừng ép tim cho ông ấy.
Thạch Na quỳ trên đầu giường, chuẩn bị đặt khí quản, mồ hôi ướt đẫm, hai bên tóc mai đều thấm đẫm nước.
Ngay lúc này đây, ở phía đầu giường là một cảnh tượng hỗn độn
Xung quanh còn có hai ba bác sĩ khác đang sốt sắng nhìn Thạch Na.
Rất dễ thấy, việc đặt khí quản có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Trần Thương chột dạ nhìn Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm lập tức đứng dậy với lấy chiếc găng tay, Trần Thương cũng đã đeo xong găng tay, ánh mắt liên tục nhìn vào máy điện tim.
Mặc dù trên máy có sóng điện tim, nhưng… tín hiệu ấy rõ ràng là do việc ép tim tạo ra, chứ không phải là sóng điện tim thật.
Độ bão hoà oxy trong máu 88
Tim đột ngột ngừng đập
Người bệnh nguy cơ trong một sớm một chiều …
Trần Thương đưa mắt nhìn phần cổ của người bệnh, bỗng chốc hiểu ra tại sao lại như vậy
Đây chính là tắc khí đạo điển hình.
Cổ ông ấy ngắn như vậy, hơn nữa lại mắc bệnh béo phì khá nghiêm trọng, là bệnh mà không bác sĩ nào muốn gặp phải.
Tắc khí đạo.
Nhưng mà, không đặt khí quản thì sẽ không có cách nào nối với máy thở được, độ oxy máu của người bệnh cũng khó có thể bảo toàn, nói không chừng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, người bệnh sẽ chết….
Không đúng
Hoặc là lúc này người bệnh đã thực sự chết rồi, mà những gì y bác sĩ làm ở hiện tại, chính là dốc toàn lực đưa người bệnh trở lại.
Suy cho cùng… tim đã ngừng đập rồi.
Bên trong phòng cấp cứu, một trận hỗn loạn
Trần Thương nói với Thạch Na:
- Cô Thạch, tôi đến đây
Thạch Na đang cố gắng làm việc, cả người dừng lại một chút, từ phía trên đi xuống.
Trực tiếp nâng tay áo lên, lau mồ hôi trên mặt, còn có nước mắt?
Trần Thương nhìn thấy nước mắt của Thạch Na:
- Cô Thạch... cô?
Thạch Na lắc đầu:
- Tôi không sao, chỉ là nhìn chằm chằm vào dụng cụ soi thanh quản mắt hơi buồn ngủ thôi.
Nói xong, Thạch Na đi ra chỗ khác.
Trần Thương không nghi ngờ gì, đứng dậy tiến lên.
Thật khó để đặt nội khí quản cho những người bệnh có cổ ngắn, cửa ải khó khăn khiến Thạch Na cả người đổ mồ hôi.
Mọi người nhìn thấy Trần Thương đến, sắc mặt vui mừng, không biết lúc nào mới bắt đầu, Trần Thương đột nhiên trở thành trụ cột của khoa cấp cứu, lúc nguy nan có thể dựa vào
Trần Thương một tay cầm dụng cụ soi thanh quản, không dám khinh suất.
Lấy lại bình tĩnh, đang lúc muốn bắt đầu thao tác, Thạch Na đột nhiên nhíu mày:
- Cậu uống rượu hả?
Trần Thương lắc đầu:
- Không sao, không ảnh hưởng, chỉ là ăn đậu phộng có cồn.
Thạch Na:...
Mọi người xung quanh cũng cạn lời.
Nếu như uống rượu, mà vẫn tiếp tục làm, mọi người vẫn là rất lo lắng.
Đặt nội khí quản không thể nói là không có nguy hiểm, mà nếu thao tác không không đúng thì có nguy cơ rất cao.
Trần Thương thật sự cũng không nói lên lời, sau khi sử dụng thuốc, mặc dù đã giải rượu, nhưng bên trong miệng không biết vì sao vẫn còn lưu lại mùi rượu, cái mùi này rất đáng ghét nha....
Chắc là do sản phẩm này chưa thành thục