Khi Trần Thương nhắc tới vợ sắp cưới của mình đã không quên nói bằng giọng cường điệu một chút, tỏ ý rằng, Cô Mạnh cô phải thận trọng chút
Thế nhưng, ai có thể ngờ, động tác kế tiếp của Cô Mạnh cực kỳ giống dáng vẻ một người giáo viên nên có, đoan trang hào phóng, giả trang ra một dáng vẻ thành thục đại khí ổn trọng, nhìn Tần Duyệt:
- Tôi thường xuyên nghe tiểu Trần nói về cô, hôm nay rốt cuộc có cơ hội gặp được, dáng dấp rất xinh đẹp, khi nào thì hai người tính tới chuyện kết hôn thế?
Tần Duyệt bị Mạnh Hi khen ngợi, ngược lại hơi ngượng ngùng:
- Chào chủ nhiệm Mạnh, cám ơn cô đã trợ giúp Trần Thương.
Mạnh Hi cười một tiếng:
- Đều là người trẻ tuổi, cũng không cần gọi chủ nhiệm Mạnh, gọi tôi là chị Mạnh được rồi, hai chúng ta ngồi cùng một chỗ đi? Tiểu Trần, cậu đến bên kia ngồi đi.
Trần Thương nhìn dáng vẻ thân cận của hai người họ, nhất thời biến sắc:
- Không không không…
Tần Duyệt bèn liếc Trần Thương:
- Đúng, Trần Thương anh sang bên kia ngồi đi.
Trần Thương thấy thế, bất đắc dĩ thở dài.
Thôi Nguyên Vũ cố tình nhìn thoáng qua Trần Thương:
- Tối nay có thể uống chút không? Tôi đã cố ý đón xe đi tới đây rồi
Xung quanh mấy nam bác sĩ cũng nhao nhao ồn ào:
- Đúng đấy, tối nay phải uống một chút
Trần Thương xấu hổ cười:
- Hôm nay tôi còn lái xe.
Tần Duyệt rất diệu dàng mỉm cười với anh:
- Không sao đâu, anh uống đi, em lái xe.
Thôi Nguyên Vũ nghe xong, nhất thời cười càng tươi:
- Ha ha, xem em dâu thật tốt! Lại đẹp như vậy, còn hiểu chuyện nữa, đi chỗ nào tìm được người vợ tốt thế này.
Tần Duyệt được mọi người khen ngợi, trong lòng cũng hơi vui vẻ.
Buổi liên hoan của người trẻ tuổi bao giờ cũng thoải mái, bất cứ thứ gì đều dám nói, đều có thể nói hết.
Mà đêm nay, Trần Thương một bụng nơm nớp lo sợ, sợ bé thỏ trắng Tần Duyệt của mình bị con sói xám yêu bà Mạnh Hi này gieo tai họa.
Nhưng cuối cùng, nhìn hai người cùng nhau trò chuyện rất vui, anh đã có thể nhẹ nhàng thở ra.
Uống đến phút cuối, mấy người Ninh Hạo Sâm ngó Trần Thương:
- Trần Thương à, chúng tôi chỉ có thể ngồi chờ tin tức tốt của anh, anh đi thủ đô cũng không thể ném đi mặt mũi của Đông Dương chúng ta đấy nhé, chúng tôi bây giờ đều dựa vào anh cả đấy
- Chính là… Anh đã khiến chúng tôi bị đào thải hết rồi, nên anh phải phụ trách cho chúng tôi …
- Nếu như không tiến vào trong top mười, tôi sẽ cảm thấy cái điểm 100 tuyệt đối kia của anh là điểm nhờ cửa sau mà có, anh đã biết rõ chưa?
…
Lần này Trần Thương uống nhiều, cùng người đồng lứa ở một chỗ, ai nấy đều thoải mái.
Thôi Nguyên Vũ cũng tốt, Ninh Hạo Sâm cũng được, những người này đều thật không tệ.
Trần Thương trực tiếp khoác lác phát biểu:
- Trong top mười tính là gì…Tôi sẽ cầm giải nhất trở về cho các anh
- Không chỉ muốn trở thành người đứng nhất, tôi… Còn muốn cho Cô Mạnh của tôi giành thứ hai…
Nồi lẩu rất ngon, rượu cũng là đồ tốt, hai thứ hòa vào nhau, thật sự sẽ sinh ra phản ứng hoá học.
Một trận rượu nhâm nhi này đã kéo khoảng cách giữa mọi người lại gần nhau hơn.
Khi tiệc tàn, đã là khoảng mười giờ đêm.
Trần Thương nói thật uống rất nhiều, đi WC dáng người hơi lắc lư.
Nhưng mà... Anh bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện
Thuốc thể lực có công dụng giải rượu thế nào?
Nhìn vào hệ thống, bên trong chỉnh tề đã để sẵn hơn hai mươi bình thuốc thể lực, Trần Thương do dự mãi, trực tiếp dùng thử một bình.
Một lúc sau, anh bỗng cảm giác đầu thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Trần Thương nhất thời sửng sốt một chút, cái này cũng có thể hả?
Thật quá thần kỳ?
Thuốc thể lực còn có công hiệu giải rượu
Vừa vặn vui vẻ xong, Trần Thương hơi hối hận.
Bởi vì anh đã lãng phí một bình rồi
Tối nay uống đến thế là bởi vì Thôi Nguyên Vũ đem theo rượu ngon trong nhà ba vợ ôm tới, mà thuốc thể lực cũng là trân tàng bảo bối của chính mình…
Dùng qua một chút như vậy, không phải uổng công mình à?
Rượu cũng mất, thuốc thể lực cũng mất
Uổng phí hết hai món đồ tốt
Quá đáng tiếc
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ muốn vả miệng chính mình một cái.
Trần Thương đỡ lấy mọi người đưa lên xe taxi, Mạnh Hi không uống rượu, tối nay vẫn là Đại G của cô, một chân đạp ga nghênh ngang rời đi.
Sau cùng, Trần Thương và Tần Duyệt mới lên xe.
Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:
- Tần Duyệt… Buổi tối Cô Mạnh nói gì với em thế?
Tần Duyệt cười nói:
- Thế nào? Chột dạ hả?
Trần Thương sững sờ, chột dạ cái gì chứ? Nói mình lo lắng thì có được hay không...
- Nói đùa hoài, anh chột dạ cái gì chứ?
Tần Duyệt cười nói:
- Tùy tiện nói chuyện phiếm thôi, cái gì cũng nói hết, nói về anh nữa, tranh tài làm cái gì…
- Chị Mạnh tốt vô cùng
Tần Duyệt đưa Trần Thương tới phòng của anh, thế nhưng xung quanh đã đậu đầy xe, bên ngoài cũng không có khoảng trống nào, dứt khoát bèn đi tới mở cửa nhà mình.
Dừng xe xong, cô nhanh chóng xuống xe.
Tần Duyệt khóa kỹ xe lại, đang muốn quay người thì bỗng nhiên thấy ông Tần và bà Tần vừa dừng xe xong, đang xoay người lại.
Vừa vặn sáu con mắt nhìn nhau.
Đúng thật là một trận xấu hổ
Tần Duyệt cười nói:
- Cha mẹ cũng vừa trở về ạ?
Ký Như Vân khụ khụ một tiếng, cười nói:
- Duyệt Duyệt à, cái xe này không tệ đâu… Xe của ai thế con?
Lão Tần nhìn Tần Duyệt rồi lại nhìn sang chiếc Porsche đang xuống tới bên trên, mặt lập tức chuyển đen
Tên Trần Thương này thật không tệ, nha đầu con sao có thể chê nghèo yêu giàu được chứ?
Nghĩ tới đây, ông Tần mặt đen lại, lên tiếng:
- Lên lầu đi rồi nói.
Tần Duyệt trợn tròn mắt, cái này… Hôm nay, cha mình ăn phải thuốc nổ hả?
Lấy máu chúng sinh uống thay nước, dùng thịt chúng sinh ăn thay cơm chính là ta Dương Thiên
…
…
Tần Hiếu Uyên tự bổ não cho mình một vài tình tiết cẩu huyết trong phim
Tần Duyệt ngơ ngác bước theo sau tiến vào dãy hàng lang
Trong thang máy, không khí nhất thời trở nên căng thẳng, chẳng ai nói với ai câu nào
Ký Như Vân không nhịn được thở dài một tiếng.
Bà ấy không ngốc, chắc chắn Trần Thương không thể nào mua nổi chiếc xe như vậy, đó là còn không nói đến nhãn hiệu Porsche của chiếc xe này, mà là biển số xe “Đông A 66666” đằng đuôi xe kia, liệu có tiền có mua nổi không?
Nghĩ đến đây, Ký Như Vân dù nói như thế nào thì cũng không thể không thở dài.
Cả gia đình, ai cũng mang trong mình những suy nghĩ riêng.
Thực lòng mà nói, bữa cơm tối nay, hai người vẫn chưa được thưởng thức một cách trọn vẹn.
Chris quả thật không tồi.
So với Tiểu Trần, bữa cơm này có đáng là gì cơ chứ?
Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân cũng được coi là bậc trung lưu trong thành phố An Dương này, cho dù là thu nhập hay cuộc sống công việc đều rất vẻ vang.
Chính vì lẽ đó, hai người hy vọng Tần Duyệt có thể tìm được một người đàn ông đáng tin cậy, chứ không phải là một gia đình có quyền có thế.
Từ trước tới nay, hai người họ luôn có thiện cảm đối với Trần Thương
Bước vào trong phòng, lần này Tần Hiếu Uyên có vẻ rất nghiêm túc, ông ấy ngồi ngay lên ghế sofa, cũng không màng thay quần áo.
- Lại đây, ngồi xuống
Tần Hiếu Uyên nói với Ký Như Vân và Tần Duyệt
Tần Duyệt không hiểu chuyện gì xảy ra, đã từ rất lâu rồi cô không thấy dáng vẻ này của cha, ngoan ngoan ngồi xuống
Ký Như Vân thở dài một tiếng, không nói gì thêm nữa.