Tần Duyệt đi xuống, nhìn thấy Trần Thương đã đứng sẵn ở dưới lầu, vội vàng tới đánh
Trần Thương hơi sững người, vội vàng ôm lấy cô:
- Được rồi, được rồi, đừng hành động giống như trẻ con nữa.
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Em chính là công chúa nhỏ của anh mà.
Trần Thương bất đắc dĩ nhéo mũi cô.
Lại nói, mặc dù Tần Duyệt lớn hơn Trần Thương một tuổi, nhưng tâm hồn vẫn rất đơn thuần, nói chính xác là đáng yêu, hoàn toàn không giống các bà hoàng hay chị đại.
Tần Duyệt cười nói:
- Đi thôi, buổi tối đi ăn cái gì đó đi?
Bây giờ Trần Thương mới gợi ý:
- Ăn lẩu thế nào? Lẩu hải sản
Tần Duyệt nghe đến lẩu, so với khi gặp Trần Thương, hai mắt cô sáng lạn hẳn lên:
- Em uống trà sữa được không?
Trần Thương bất đắc dĩ cười:
- Cứ uống tự nhiên.
Chưng cư Tỉnh Nhị không có hầm để đậu xe, xe đều được đỗ ở bãi đậu xe phía trên, vì vậy Trần Thương dừng chiếc xe Porsche Panamera ở trong khu cư xá như vậy hơi nổi bật.
Trần Thương cười nói:
- Thế nào? Xe này đẹp lắm phải không?
Tần Duyệt liếc mắt:
- Nói nhảm, đắt thì đương nhiên...
Trần Thương bỗng nhiên nói:
- Em có muốn ngồi lên bên trên chiếc Porsche này cười một kiểu không?
Tần Duyệt cười ha ha:
- Anh làm tài xế, em tình nguyện ngồi bên ghế phụ kể chuyện cười cho anh.
Đang lúc nói chuyện cười đùa, Tần Duyệt vội kéo Trần Thương mau chóng đi ra ngoài:
- Ai da, nhanh lên, đi trễ là lẩu hải sản không còn chỗ nữa đâu, lại phải xếp hàng...
Trần Thương bấm chìa khoá trong túi, xe lập tức sáng đèn, còn vang lên một tiếng.
Dọa Tần Duyệt nhảy một cái về sau:
- Đồ tâm thần... Làm em sợ muốn chết.
Trần Thương đột nhiên đi đến vừa xe, mở cửa nơi ghế phụ, làm động tác mời với Tần Duyệt:
- Mời ngồi
Lần này, đến lượt Tần Duyệt trợn tròn mắt
- Em.... Em không vào, Trần Thương anh mua xe mới rồi sao? Anh còn không chịu dắt em theo cùng, cái này đắt cỡ nào.
- Đây là Porsche? Anh điên rồi à, mua xe đắt như vậy làm gì?
...
Trần Thương trợn tròn mắt, cho rằng Tần Duyệt sẽ vui mừng vô cùng, không ngờ cô lại tức giận quở trách nửa ngày.
Tần Duyệt xòe hai bàn tay cho Trần Thương xem, tính toán nào tiền sinh con, sữa bột, tiền bỉm, học khu nào, chi phí giáo dục, còn đem cả tiền phụ dưỡng cha mẹ Trần Thương tính vào, tiền mua nhà nữa...
- Anh không thể sống lãng phí như thế này
Trần Thương dở khóc dở cười, vừa tức vừa buồn cười.
Nhìn dáng vẻ keo kiệt tính toán của Tần Duyệt, kỳ thật trong lòng Trần Thương rất ấm áp.
Đây mới là người vợ chân chính à?
Nếu như yêu nhau, người ta sẽ không quản bản thân đối phương mua xe như thế nào, có khi còn hận không thể tiêu hết tiền của người đó
Tần Duyệt thấy Trần Thương không nói lời nào, hình như cảm thấy mình nói có phần quá mức, nên im lặng xuống.
Sau một lát, cô quyệt miệng, hơi tủi thân nói:
- Trần Thương, anh có phải cảm thấy em keo kiệt đúng không?
- Kỳ thật em chỉ là lo lắng anh xài tiền bậy bạ, anh kiếm tiền cũng không dễ dàng, em mỗi ngày trông thấy anh bận bịu thành như vậy, em cũng rất đau lòng! Hơn nữa, chúng ta kết hôn có rất nhiều việc cần tiêu đến tiền, em không thích anh xa xỉ. Em cũng không cần mua túi xách, không cần mua xe thể thao... Anh dẫn em đi ăn một bữa lẩu là em cảm thấy vui rồi. Ừm, lại thêm một ly trà sữa...
Nhìn Tần Duyệt mặc một thân quần áo thoải mái, áo khoác rộng thùng thình, quần thể thao, Trần Thương đột nhiên cảm giác mình rất hạnh phúc.
Làm sao lại có thể tìm được một cô gái tốt như thế này?
Anh nhìn Tần Duyệt, cười nói:
- Anh cảm thấy bản thân thật may mắn vì có thể gặp em.
Bỗng nhiên, Trần Thương như có điều gì đó suy nghĩ nên hỏi:
- Anh hỏi em một câu, em thích anh bao lâu rồi?
Tần Duyệt nhìn Trần Thương, mặt đỏ lên:
- Chẳng bao lâu
- Cũng gần. Hai năm lẻ 310 ngày
Trần Thương liếc mắt:
- Khi đó chúng ta vừa mới vào bệnh viện
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Anh vừa tới, em đã thích anh, bằng không tại sao em không tìm bạn trai? Em là một cô gái ưu tú, cả đống người theo đuổi đấy
Trần Thương hỏi:
- Nếu như anh không thổ lộ thì sao?
Tần Duyệt cười giễu:
- Vậy em đành phải dùng biện pháp mạnh
Hai người nhìn nhau cười một tiếng, tiếng cười ha ha ha.
Một lát sau, Trần Thương nói:
- Xe này không phải của anh, là người khác cho, anh làm phẫu thuật chỉnh hình cho vợ của Trịnh Quốc Đảm thành công, người ta gửi tặng chiếc xe này.
Tần Duyệt nghe không phải tiền nhà mình xong, nhất thời vui vẻ ngồi vào ghế phụ, miệng huyên thuyên:
- Tài xế Trần, lái xe! Mục tiêu: Lẩu hải sản
Trần Thương cười một tiếng, nha đầu này, thật keo kiệt
Nhưng mà, anh cười nói:
- Đúng vậy! Phải... Điều khiển
Xe khởi động, phóng khoáng rời đi.
Mà lúc này, Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân vừa vặn xuống lầu thì thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Ông nó, vừa rồi bên trên chiếc Porsche... là con gái nhà chúng ta?
Ông Tần nhẹ gật đầu.
Hai vợ chồng liếc nhau, lông mày nhíu lại.
Người yêu?
…
…
Hai nhà hàng lẩu hải sản ở thành phố An Dương hình như mãi mãi cũng không sợ thiếu khách
Mỗi lần tới đều là người đông nghìn nghịt.
Trần Thương đến sau đã sớm tìm nhân viên phục vụ chọn sẵn vị trí tốt.
Tần Duyệt tò mò hỏi:
- Còn có ai nữa?
Bây giờ Trần Thương mới kể về nồi lẩu của đoàn hậu viện, Tần Duyệt nghe xong lập tức cảm thấy đắc ý.
Hình như bất luận thành tích gì của Trần Thương đều là thành tích của mình, nên rất có cảm giác thành tựu.
Trần Thương bỗng nhiên nói:
- Chờ tới khi giải thi đấu toàn quốc diễn ra, chúng ta cùng đi chứ?
Tần Duyệt nghe xong, nhất thời khuôn mặt tràn ngập ý cười:
- Có thể chứ?
Trần Thương cũng cười:
- Đương nhiên có thể, anh chỉ lo lắng… Em đi rồi sẽ thấy nhàm chán, anh cũng không thể ở bên cạnh em.
Sau khi Tần Duyệt nghe xong, bất đắc dĩ cười cười, mắt liếc sang Trần
Thương:
- Vẫn là thôi đi, em sợ em đi cùng thì buổi tối anh nghỉ ngơi không được tốt… Ảnh hưởng tới sự phát huy của anh, em ở nhà sẽ tốt hơn.
Trần Thương thấy quỷ kế bị vạch trần, xấu hổ cười một tiếng.
Đang lúc nói chuyện, bọn người Thôi Nguyên Vũ bỗng lục tục ngo ngoe xuất hiện, trong ngực ôm rượu:
- Ai nha, mệt chết tôi rồi.
Ninh Hạo Sâm nhìn thoáng qua Thôi Nguyên Vũ dáng vẻ đầy mồ hôi, thản nhiên phán:
- Thật anh có vấn đề à
Thôi Nguyên Vũ nghe xong chẳng những không tức giận, ngược lại còn hào hứng:
- Ai? Lão Ninh! Anh còn hiểu được cái này, khoan nói, tôi cũng có cảm giác thận của bản thân hơi có vấn đề, có biện pháp tốt nào xử lý được không?
Sau khi nói qua nói lại một hồi, hai người nhìn thấy Trần Thương, thì đâm đầu đi tới.
Thôi Nguyên Vũ trông thấy Trần Thương cùng Tần Duyệt, nhất thời nở nụ cười:
- Đây là em dâu?
Trần Thương cười cười, lần lượt giới thiệu cho mọi người một phen.
Lục tục mãi, người cần đến cũng đều đã đến, song những chủ nhiệm kia lại chẳng thấy đâu.
Có thể là cảm thấy họ ở đây, người trẻ tuổi nên nói chuyện sẽ không hợp, vì lẽ đó mới dứt khoát không tới, mấy lão chủ nhiệm có vẻ đã tự dặn nhau trong âm thầm rồi.
Mạnh Hi cũng đến đây, không hề nghi ngờ vừa bước chân vào đã khiến mọi người phải ghé mắt nhìn, hôm nay cô mặc một bộ quần áo tràn đầy sức sống thanh xuân.
Trần Thương vội vàng đứng lên giới thiệu:
- Tần Duyệt, đây chính là cô Mạnh.
- Cô Mạnh, đây là vợ sắp cưới của tôi, Tần Duyệt.