Sau khi Trần Thương đi ra ngoài, anh phát hiện có bốn năm người đứng ngoài cửa.
Trong đó có hai đứa bé khoảng bảy tám tuổi, một nam và một nữ. Trần Thương từng gặp qua, trước đây cuối tuần, có đôi khi Thạch Na trực ban thì chị ấy sẽ dẫn con tới bệnh viện, sắp xếp cho hai đứa nhỏ ở trong phòng trực. Hai đứa bé này rất nghe lời, rất hiểu chuyện
Nhưng mà lúc này hai đứa nhỏ đứng ở nơi đó, rõ ràng hơi sợ sệt và bất an.
Khi cả hai nhìn thấy Trần Thương, hai đứa thận trọng hỏi:
- Chú Trần... Tại sao mẹ của con lại khóc? Là do... Ông nội không còn nữa phải không?
Nói đến đây, cặp mắt hai đứa bé đều ngập nước.
Hai người đã từng tới bệnh viện, biết Trần Thương là ai.
Trần Thương lắc đầu, cười trấn an:
- Không có chuyện gì đâu, mẹ hai đứa chỉ là bị dọa sợ thôi, ông nội đã được cấp cứu rồi.
Ngoại trừ hai đứa nhỏ thì còn có một bà lão, hẳn là mẹ chồng của Thạch Na. Bên cạnh còn có hai người trung niên, một nam và một nữ, chắc là em chồng và anh chồng.
Trần Thương có nghe nói về gia đình của Thạch Na.
Trước đây mẹ chồng của Thạch Na là một người lãnh đạo nhỏ, sau khi về hưu ở nhà cũng rất thích chỉ chỉ trỏ trỏ, mà cha chồng của chị ấy từng là đầu bếp, mọi chuyện trong nhà đều là do một tay ông ấy làm, bao gồm cả việc chăm cháu.
Mẹ chồng coi thường cha chồng, khi giáo dục các con cũng thường xuyên nói cho bọn nhỏ:
- Sau này đừng có giống như cha của mấy đứa, làm đầu bếp không có tiền đồ, phải cố gắng nhiều để vươn lên.
Cha chồng cũng không thích tranh chấp, ngày thường luôn cười tủm tỉm, thấy người nào cũng là rất hòa thuận.
Nhà chồng có ba người con, anh chồng là trưởng khoa xí nghiệp quốc doanh, em chồng thì kết hôn ở bên nhà chồng, thường xuyên trở về nhà mẹ đẻ để đòi trợ cấp một chút.
Mà chồng của Thạch Na tương đối cầu tiến, dưới sự duy trì và cổ vũ của mẹ, cùng với sự cung cấp nuôi dưỡng của Thạch Na, người này đã học xong tiến sĩ, vừa mới xuất ngoại làm tiến sĩ Lưu Động Trạm.
Tiến sĩ là có tiền lương, hậu tiến sĩ Lưu Động Trạm cũng là công việc đàng hoàng, tiền lương một năm cũng không ít.
Nhưng mà
Trong nhà chưa bao giờ nhận được bất cứ một đồng nào từ số tiền lương này.
Lúc trước khi con trai lớn kết hôn, cha mẹ chồng bỏ tiền ra mua nhà.
Nhà gái có điều kiện, mẹ chồng của Thạch Na đi thăm cũng không dám lên mặt gì, vì vậy cũng rất ít khi tới cửa.
Ngược lại là khi người con trai thứ hai kết hôn, gia đình nhà Thạch Na còn phải móc ra hai trăm ngàn để mua nhà.
Kết quả mới vừa kết hôn được ba năm, bởi vì công việc của người chồng không được suôn sẻ, quan hệ nhân tế ở đơn vị xử lý không tốt, cho nên anh ta muốn học lên tiến sĩ.
Mẹ chồng vừa nghe thấy con trai có chí cầu tiến như vậy, cực kỳ ủng hộ quyết định của con mình
Thật ra thì những chuyện này cũng không có gì, lúc ấy Thạch Na cũng rất ủng hộ chồng mình tiến tới.
Vốn dĩ chồng của Thạch Na cũng rất lo lắng, bởi vì họ còn phải lo trả nợ tiền vay mua nhà, một tháng hơn năm ngàn. Mặc dù không phải là rất nhiều, khi hai vợ chồng còn có công việc thì cũng không có áp lực quá lớn, nhưng nếu người chồng đi học thì khoản vay đó sẽ chỉ có một mình Thạch Na gánh vác.
Nhưng mà lúc ấy mẹ chồng nói bà sẽ dùng tiền lương hưu của mình để trả khoản vay, duy trì con trai đào tạo sâu.
Ừm, sốt ruột bảo vệ con, điều này có thể lý giải.
Nhưng con trai vừa mới bước chân trước, chân sau mẹ chồng đã lật lọng.
Mẹ chồng nói thẳng là con trai rất cần tiền, cho nên bà đã gửi tiền qua.
Thạch Na cũng đành chịu, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, đơn giản là lúc đó mấy đứa nhỏ mới ba bốn tuổi, chi tiêu không lớn.
Nhưng mà sau khi người chồng xuất ngoại đi học, cha mẹ chồng ở cùng với Thạch Na, mẹ chồng thì tiêu phí rất cao. Mỗi ngày Thạch Na nấu cơm, bà luôn chê bai không chịu làm một bữa ăn ngon, ngược đãi cha mẹ chồng già. Có đôi khi bà còn gọi điện thoại kể lể với con trai, nói là bà đưa hết tiền lương cho Thạch Na, thế mà Thạch Na lại nấu cơm không có dinh dưỡng, mấy đứa nhỏ đang tuổi ăn tuổi lớn, tại sao có thể trì hoãn được chứ?
Khi mà hai đứa nhỏ tới tuổi vào nhà trẻ, Thạch Na cảm giác kinh tế đã bắt đầu căng thẳng, cho nên cô muốn để hai đứa bé học trường công lập.
Nhưng mà khi mẹ chồng nghe xong, bà cảm thấy rất mất mặt, một hai phải nhất quyết cho hai đứa nhỏ tới nhà trẻ tư nhân tốt nhất
Cứ như vậy thì chi tiêu lại lớn thêm.
Tranh chấp một phen, Thạch Na từ bỏ, mẹ chồng quá cường thế, chồng cô căn bản không giúp được gì, mỗi lần có tranh chấp thì anh ta cũng sẽ luôn ủng hộ mẹ mình.
Mặc dù cũng không đến mức gọi là “Con trai cưng của mẹ”, nhưng mà... Cũng không khá hơn chút nào.
Chồng cô kiếm tiền căn bản không đưa về nhà một đồng nào, Thạch Na làm lụng một mình mệt mỏi cũng không dám sinh bệnh
Nếu như nói cấp cứu ai mệt nhất, ai chuyên nghiệp nhất, Trần Thương có thể không chút do dự nói người đó chính là Thạch Na
Dù sao thì người ta đi sớm về tối, tận tâm tẫn trách, người bệnh cũng là nhiều nhất. Hơn nữa Thạch Na cũng rất phụ trách, hồ sơ bệnh án của cô rất ít khi bị bộ phận bảo hiểm y tế kiểm tra, dù sao thì... Họ cũng đâu có tra được cái gì đâu.
...
...
Bà lão nghe thấy Trần Thương nói không có chuyện gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra:
- Không có chuyện gì là được rồi! Không có chuyện gì là được rồi
Nói xong, bà quay sang nói với con gái:
- Con gọi điện thoại cho anh ba đi, nói là không cần trở về nữa, trong nhà không có chuyện gì.
Người phụ nữ trung niên nghe xong, không có do dự gì lấy di động ra chuẩn bị gọi điện.
Nhưng mà người con trai lớn vội vàng ngăn lại:
- Chờ một chút, kêu Văn Bác trở về đi, trong nhà đã loạn thành như vậy rồi, hiện giờ không về thì khi nào mới về?
Bà lão trừng mắt con trai trưởng một cái, nói:
- Con cũng đừng có quản chuyện này, không phải trong nhà còn có Thạch Na à? Em con trở về cũng có giúp được cái gì đâu, cứ để nó ở bên ngoài đào tạo sâu cho tốt là được.
Người đàn ông nghe xong, hơi tức giận:
- Mẹ à, em dâu người ta đã mệt mỏi đến thế rồi, mẹ đừng có quá đáng như vậy chứ?
- Tại sao ba con lại trở thành như thế này? Nói thật, nếu không phải em dâu chăm sóc chu đáo như vậy thì cha của con còn sống đến bây giờ sao?
- Mẹ mỗi ngày không làm gì cả, cháu mình cũng không chịu chăm sóc, con thật sự không biết mỗi ngày mẹ bận làm cái gì? Chẳng lẽ mẹ không biết thân thể cha con như thế nào sao? Việc trong nhà đều ném cho ba, một mình cha sao có thể gánh vác hết được?
Người này nói với tư cách là con trai trưởng, anh đã sớm không quen nhìn hành vi của mẹ và em trai mình.
Nhưng mà dù sao cũng là người trong gia đình, anh cũng không cách nào nói được.
- Đúng rồi, mẹ nói hôm nay cha là bị kích thích? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bị con trai răn dạy như thế, bà lão cũng rất là bực bội, bà quyết định không nói
Mà ngay lúc này, con trai của Thạch Na khóc nức nở, mặt cậu bé tràn đầy nước mắt:
- Hôm nay ba gọi điện thoại cho ông nội, ba nói muốn ly hôn với mẹ... Ba không cần tụi con... Oa...