Một câu
Trực tiếp làm tất cả mọi người ở đây sững sờ.
Ly hôn?
Văn Bác muốn ly hôn với Thạch Na?
Sau khi người anh cả nghe thấy, lập tức bất đắc dĩ mắng:
- Đúng là mẹ nó lương tâm cho chó ăn
- Mẹ xem thử đi, đây chính là con cái mẹ dạy ra đó
- Mẹ, con hôm nay ở đây nói rõ ràng, nếu con của mẹ có thể tìm một cô gái tốt hơn Thạch Na, con... con
Nam tử giọng nói phẫn uất bất bình.
Mà lúc này, cô con gái nói:
- Anh cả, bây giờ anh đứng về phe ai vậy?
Người đàn ông biến sắc, vỗ ngực, lớn tiếng nói:
- Anh đứng về lương tâm
- Anh nói cha mình đang thật tốt, hôm nay làm sao lại trở thành như vậy, thì ra là bị tên vương bát đản kia chọc tức.
Đang lúc nói chuyện thì cầm lên điện thoại trực tiếp gọi nói:
- Trương Văn Bác, tao nói cho mày biết, từ nay về sau tao không có loại em trai như mày
- Mày chọc cha tức chết, bây giờ vẫn chưa trở lại? Mày có phải là người hay không?
- Vợ của mày ngậm đắng nuốt cay, mấy năm không nỡ mua một bộ quần áo mới, vất vả cho cái nhà này nhiều năm như vậy, mà bây giờ mày có bản lãnh muốn ly hôn hả?
- Con mẹ nó mày chính là súc sinh sao?
- Tốt! Mày gỏi rồi, sau này mày đừng gọi tao là anh cả, tao không có loại em trai cầm thú như mày
Lúc này, Trần Thương trực tiếp gọi điện thoại cho Tần Duyệt, nói cô tranh thủ thời gian ra trước phòng cấp cứu.
Sau khi đi tới, nhìn đại sảnh cấp cứu đã loạn thành một đống, hai đứa nhỏ đang khóc nước mắt nước mũi chảy ra.
Trần Thương mang theo Đoàn Đoàn và Viên Viên đi vào phòng trực ban.
Bà cụ nghe xong, lập tức không cho:
- Đây là cháu ruột của tôi, các anh làm gì đấy?
Ngay lúc này, Thạch Na đi ra:
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, chuyện ly hôn con tự xử lý.
- Con sẽ không để ảnh hưởng đến hai đứa nhỏ đâu, hai ngày nữa con sẽ mời luật sư thanh toán tài sản
Khuôn mặt Thạch Na tràn đầy nước mắt, con mắt đều khóc đỏ lên.
Cô từng có quá nhiều ảo tưởng đối với hạnh phúc gia đình, đợi rất lâu thật lâu...
Thế nhưng kết quả vẫn là, đó tất cả là do mình ảo tưởng.
Trước kia, bố chồng là người không tệ, rất quan tâm đối với Thạch Na, con mình cũng nghe lời, Thạch Na từng nghĩ rằng mình phải cố gắng một chút, thật cố gắng, nhà ai không có khó khăn.
Vượt qua được
Sẽ tốt thôi
Thế nhưng, không phải mình bị phải rào cản của thế giới bên ngoài, mà là người trong nhà lấp kín tường
Nghĩ tới đây, Thạch Na đã chết tâm rồi.
Mà giờ, cha chồng khẳng định sẽ không tỉnh lại nữa, tỉnh lại cũng quá sức.
Cái nhà này?
Không còn gì để cô lưu luyến nữa.
Anh cả thấy thế, vội vàng nói:
- Em dâu... Em tỉnh táo một chút, anh sẽ nói chuyện thật tốt với Văn Bác một chút...
Làm anh cả, tâm lý nắm chắc.
Thạch Na cười nói:
- Anh ca, ý tốt của anh em xin nhận, nhưng Thạch Na em cũng không phải người con gái không ai muốn, lại nói, em đã trải qua thời gian năm sáu năm không có đàn ông rồi, chính em không phải là không có năng lực
Hoàn toàn chính xác
Thạch Na rất có năng lực
Sau khi nói xong, cô nói với Tần Duyệt:
- Tiểu Tần, giúp tôi trông nom bọn nhỏ một chút, tôi đi qua thông báo bệnh tình người bệnh.
Tần Duyệt vội vàng gật đầu, trước đây cô cũng thường xuyên chơi với Đoàn Đoàn và Viên Viên.
Sau khi đám người rời đi, Thạch Na nhìn những người tụ tập xung quanh, cười nói:
- Tiểu Trần, giúp tôi gọi mấy người bệnh khác đi, tôi đi qua nói chuyện với người nhà.
Trần Thương gật đầu
Nói thật, lúc này Thạch Na bỗng nhiên cảm giác được cả người nhẹ nhõm.
Buồn không?
Đương nhiên là buồn?
Lương tâm cho chó ăn, không nỡ, không đáng tiếc
Thế nhưng nếu như bỏ đi khỏi nhà kia, Thạch Na lại cảm thấy tất cả đều trở nên không quan trọng.
Cái gì mẹ chồng xảo trá?
Cái gì em chồng khó chơi?
Mọi thứ cút ngay
Thạch Na cô có thể sống được đến ngày hôm nay, chưa từng dựa vào ai
Thạch Na hình như một nháy mắt biến thành một nữ bác sĩ độc lập, cô nói với mấy người:
- Cùng tôi đến văn phòng, tôi muốn thông báo một chút bệnh tình người bệnh.
Bà cụ và cô gái kia liếc nhau, lại liếc mắt nhìn con trai lớn, theo tiến vào văn phòng.
Thạch Na nhìn tới ba người bà cụ nói:
- Bây giờ, hoài nghi người bệnh bị chảy máu não, nhưng không thể làm to chuyện đi làm kiểm tra, vừa rồi nhịp tim lại đột nhiên ngừng, vừa vặn cấp cứu được, nhưng trạng thái vẫn chưa ổn định...
- Nói tóm lại, bệnh tình của người bệnh vô cùng hung hiểm, không có ICU hẳn đã chết không thể nghi ngờ, tiến vào ICU, cũng chỉ có một hi vọng còn sống mà thôi, nhưng khả năng sống sót rốt cuộc lớn bao nhiêu, ai cũng không xác định, còn cần phải vừa trị liệu và quan sát.
- Nhưng mà, khoa phẫu thuật thần kinh đề nghị là mau chóng làm kiểm tra, hoàn thiện một chút.
- Thế nhưng... khả năng xấu nhất chính là chết trên đường vận chuyển.
- Phí ICU rất cao, điểm này các người hẳn là đều biết, bây giờ mọi người đưa ra quyết định đi.
Con trai cả gật đầu nói:
- Em chồng, đưa ICU đi, đều là người một nhà, chúng tôi đều rõ ràng, tiền không có lại kiếm, người không có thì thật không còn nữa. Vấn đề viện phí anh sẽ nghĩ biện pháp, em không cần lo lắng.
- Còn có, tiền lần này, một chút cũng không cần em góp đâu.
Thạch Na lắc đầu:
- Ba chồng đối với em không tệ, em nên ra vẫn là phải góp, anh cả anh đã nuôi sống gia đình, cũng không hề dễ dàng, em bây giờ chưa ly hôn mà, đây cũng là nghĩ vụ của em.
Người đàn ông nghe thấy Thạch Na nói, thở dài một hơi:
- Em chồng à... Nhà anh có lỗi với em.
Thạch Na lắc đầu, cười nói:
- Không có chuyện gì, đều là định mệnh.
Đúng vậy
Có nhiều thứ, chung quy là mệnh, là của anh, thì luôn là của anh, không phải của anh, cũng không cưỡng cầu được.
Bà cụ bên cạnh không lên tiếng, cũng không nói một lời.
Người bệnh cùng ngày được đưa đến ICU.
...
...
Ngày hôm sau, vào buổi tối, chồng Trương Văn Bác của Thạch Na tới, đây là một người đàn ông trung niên nhìn qua trông rất kiêu ngạo.
Sau khi tới, trực tiếp vòng qua bác sĩ trực ban, muốn tìm chủ nhiệm nói chuyện, muốn hiểu bệnh tình của cha mình.
Lý Bảo Sơn không cho sắc mặt tốt, nói thẳng không có thời gian.
Hai ngày nay, chuyện của Thạch Na đã truyền đến, toàn bộ trên dưới của bệnh viện nhất trí đối với bên ngoài, không có người nào cho anh sắc mặt tốt.
Điều này khiến Trương Văn Bác tức giận
Mình chính là một tiến sĩ, chứng nhận của USA
Thế nhưng, trong một khoa cấp cứu nho nhỏ của Tỉnh Nhị Viện, bị đóng cửa không mời chào.
Gọi điện thoại cho Thạch Na cũng không nghe máy, mà Thạch Na trực tiếp mang theo con nhỏ rời khỏi nhà, vào khách sạn ở, Tần Duyệt hỗ trợ chăm sóc đám nhóc.
Mà Trần Thương thì là mang theo Thạch Na tìm được Hoàng Vĩ Nghiêm.
Đây là luật sư tốt nhất tỉnh An Dương
Sau khi Hoàng Vĩ Nghiêm biết được chuyện của Thạch Na, cũng vô cùng tức giận, quyết định thật nhanh hỗ trợ đánh thắng vụ kiện lần này, còn nhờ bạn bè điều tra chứng cứ Trương Văn Bác vượt quá giới hạn trong hôn nhân.
Thạch Na nhìn Hoàng Vĩ Nghiêm, thở dài:
- Luật sư Hoàng, cái khác tôi không có quá nhiều yêu cầu xa vời, chỉ hi vọng quyền nuôi con thuộc về mình thôi.
Hoàng Vĩ Nghiêm gật đầu:
- Em yên tâm, chuyện này tôi sẽ lo liệu, bác sĩ Thạch, thuộc về em, một đứa cũng không thể thiếu! Hơn nữa... phương diện tài sản chung của cả hai vợ chồng, tôi chắc chắn hết sức giúp em.
- Cái này, Trương Văn Bác cũng không phải người gì tốt, ai... Một mình em nuôi con chẳng dễ dàng.
Thạch Na thở dài:
- Cám ơn
- Thật ra... Tôi đã quen rồi.