Cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho A Liên:
- Em yêu? Đúng vậy... Bệnh của cha anh đã ổn định rồi, đúng... Chờ anh quay lại tìm em, chúng mình sẽ kết hôn.
- Được rồi! Anh yêu, em rất nhớ anh, chúng ta nhanh lên kết hôn đi
Trương Văn Bác cười nói:
- Đúng, tốt, sẽ nhanh thôi, trong vòng một tuần anh sẽ hoàn tất mọi việc.
- À, đúng rồi... Có thể cuối tuần này cha mẹ em sẽ đến nước Mỹ, Văn Bác, em đã nói anh có phòng ở nước Mỹ... Em sợ bọn họ tới sẽ phát hiện là anh thuê phòng ở, không tốt lắm, giờ em đã có 20 vạn đô la, còn thiếu 30 vạn, em nghĩ là, tốt nhất trước khi anh trở về, em sẽ mua sẵn phòng ở, cha mẹ em tới vừa vặn có thể nhìn thấy...
Trương Văn Bác nghe xong đối phương chủ động lấy ra 20 vạn mua nhà, nhất thời cực kỳ cảm động, chợt nhớ tới trước đây Thạch Na cũng đã chủ động lấy ra 20 vạn mua phòng ở cho mình...
Anh lắc đầu:
- Được rồi, cảm ơn bé cưng, để anh sắp xếp xong công việc bên này, em cứ đi xem phòng ở... Để anh chuẩn bị tiền.
...
...
Trương Văn Bác và Thạch Na âm thầm gặp mặt, hai bên quyết định giải quyết riêng.
Loại chuyện này không nguyện ý đặt ở trên tòa án.
Hơn nữa, Trương Văn Bác còn chuẩn bị sau khi kết thúc chuyện bên này, mau chóng về nước Mỹ, hoàn thành hôn lễ với A Liên.
Đến lúc đó, mình đi chỗ nào mà không thể?
Nghĩ đến cái này, Trương Văn Bác tận khả năng nhượng bộ.
Con cái?
Đối với anh mà nói, đó là một cái vướng víu.
Mà hai đứa bé ở ngay hiện trường, nói thật, đối với người được gọi là “cha” này không có ấn tượng gì, tất cả ấn tượng cũng đều là được nghe mẹ nhắc đến
Hai đứa còn nhỏ, ấn tượng đều không khắc sâu, dù sao... Thật đúng là chưa gặp mặt mấy lần
Quá trình đàm phán đặc biệt thuận lợi, Thạch Na cho Trương Văn Bác 50 vạn, tất cả phòng ở thuộc về Thạch Na.
Đến mức tổng cộng tài sản của vợ chồng?
Trương Văn Bác thật đúng là không có bao nhiêu.
Có lẽ tình cảm của hai người, là tài sản chung duy nhất của vợ chồng hai người.
Đáng tiếc, Trương Văn Bác vứt bỏ phần tình cảm này như giày rách.
Sau đó, bà cụ dọn khỏi phòng ở rồi về tới cư xá của mình, Trương Văn Bác vui vẻ bừng bừng bán tất cả những thứ gì trong nhà có thể bán, xuất ngoại chuẩn bị thắng được bạch phú mỹ.
Mà Thạch Na mang theo hài tử trở về nhà, đưa cho cha mẹ của mình giữ hộ.
Cuộc sống so với trước đây không có gì khác nhau.
Cha chồng cô nằm viện không đến hai ngày đã nhắm mắt.
Bà cụ và cô con gái không có quá nhiều bi thương.
Đại ca lại nghẹn ngào khóc rống.
Thạch Na và bọn nhỏ cũng khóc vô cùng bi thương.
Cha chồng chết, đối với rất nhiều người mà nói tựa như là dấu chấm tròn hoàn mỹ đối với cái nhà này.
Đối với bà cụ kiêu ngạo cả đời thì có lẽ có ít thất vọng mất mát, nguyên bản cảm thấy sẽ không bi thương, nhưng lại sầu não uất ức.
Mà đối với Thạch Na, đây chính là dấu chấm tròn hoàn mỹ cho cuộc sống hôn nhân không đến mười năm của mình.
Mà Trương Văn Bác, lại đi tham gia hôn lễ, căn bản không rảnh tang lễ bên này...
Hai đứa bé bởi vì có ông bà ngoại chăm sóc nên khuôn mặt tươi cười rất nhanh cũng xuất hiện.
Mà lúc Thạch Na làm việc, hình như cũng trút được gánh nặng, nụ cười đã nở trên khuôn mặt, đã không còn nhiều gánh nặng như trước đây.
Tần Duyệt cố ý rủ cô đi siêu thị mua một bộ quần áo đẹp, nghênh đón cuộc sống mới.
Lúc này, bỗng nhiên Trần Bỉnh Sinh nói đùa:
- Nha, Thạch Na, sao trước đây tôi không có phát hiện cô đẹp như vậy chứ? Ta cũng có chút động tâm phải làm sao bây giờ?
Trần Thương thở dài:
- Lão đại, em đã ghi âm rồi, em cũng đã biết Wechat của chị dâu, anh cứ xem đó mà làm nha...
Trong văn phòng, tiếng cười cười nói nói rộn lên.
…
…
Trong lỗ mũi Trương Văn Bác, không khí New York vẫn luôn mê người như vậy.
Tràn ngập tự do chủ nghĩa tư bản và xa hoa lãng phí.
Giấu trong lòng lý tưởng tương lai, anh ta lập tức muốn nhìn thấy phòng của anh ta ở nước Mỹ.
30 vạn đô la, đây đã là toàn bộ của Trương Văn Bác, chỉ là... Cái này không quan trọng, nghĩ đến tương lai tốt đẹp sau này, anh ta đã cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Vừa xuống máy bay, anh ta đã không kịp chờ đợi bấm gọi A Liên.
Thế nhưng... Đợi mãi vẫn không kết nối được.
Trương Văn Bác cười mắng một tiếng, tiểu khả ái này, còn muốn cho mình một bất ngờ hả?
Đứa nhỏ tinh nghịch
Trương Văn Bác quen cô đã hai năm, cô gái xuất thân cao quý, lái xe sang trọng, tự nhiên không thể nào lừa gạt mình vì 30 vạn đô la.
Đến cả cha mẹ của cô, Trương Văn Bác cũng tự mình tìm tòi, không nghi ngờ gì, bởi vì, chỉ xem ảnh chụp thật đúng là rất giống lãnh đạo không lớn không nhỏ nào đó.
Trở về chung cư đã thuê trước đó, chuẩn bị cất hành lý xong, tranh thủ thời gian xuất phát.
Chỉ là sau khi mở cửa, Trương Văn Bác trực tiếp trợn tròn mắt
Toàn bộ chung cư ngổn ngang, giống như có trộm vào vậy
Trương Văn Bác vô cùng phẫn nộ, an ninh nơi này thật quá kém, tìm nửa ngày, phát hiện tất cả thứ đáng giá của anh ta mất rồi
Fuck
Trương Văn Bác thầm mắng một tiếng, cầm điện thoại lên chuẩn bị báo cảnh sát.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, sau khi Trương Văn Bác mở cửa, phát hiện là chủ thuê nhà.
- Bác sĩ Trương, tiền thuê nhà của cậu nên đóng rồi?
Chủ thuê nhà đã hơn sáu mươi tuổi, thế nhưng ưa thích tập thể dục, vì vậy thân thể coi như cường tráng.
Trương Văn Bác vội vàng nói:
- Pitt tiên sinh, phòng tôi có trộm! Tôi phải báo cảnh sát trước, ông chờ một chút.
Lão Pitt nhìn gian phòng bên trong ngổn ngang, nhất thời nhíu mày.
Ông ta ở đối diện, biết được gian phòng có trộm, cũng hơi tức giận, ông nhìn Trương Văn Bác:
- Có trộm? Tôi có camera trong hành lang, cậu có muốn xem một chút hay không?
Trương Văn Bác vội vàng gật đầu, đi theo Pitt vào phòng, sau khi mở ra, nhất thời sửng sốt
Bởi vì anh ta rời đi mấy ngày, ngoại trừ bạn gái A Liên của anh ta, những người khác căn bản không vào phòng.
Mà khi nhìn kỹ, anh ta phát hiện, toàn bộ thứ đáng giá, đều bị A Liên mang đi.
Lần này, Trương Văn Bác sững sờ
Anh ta cầm điện thoại lên không ngừng bấm gọi A Liên, thế nhưng căn bản gọi không được.
Mượn dùng điện thoại Pitt cũng vậy
Lần này, Trương Văn Bác luống cuống
Anh tranh thủ thời gian đón xe đi đến chỗ ở của A Liên, bỗng nhiên biết được đối phương đã sớm rời đi.
Anh ta thử đi tìm manh mối của cô ta, thế nhưng... A Liên hình như biến mất, bốc hơi khỏi thế gian.
Giờ khắc này, Trương Văn Bác tê cả da đầu, một loại cảm giác tuyệt vọng bỗng nhiên dâng lên.
Chẳng lẽ... Mình bị lừa?
Nghĩ tới đây, anh ta cảm giác toàn thân chính mình như nhũn ra.
Anh ta không ngờ chính mình sẽ có một ngày bị người lừa gạt.
Anh ta tranh thủ thời gian chạy đến cục cảnh sát, sau khi báo cảnh sát, bỗng nhiên biết được... đến cả danh tính, CMND cũng là giả
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là.
Cảnh sát nói cho anh ta biết:
- Cô gái này, tên thật là Amy, mấy ngày trước đã liên tiếp nhận đến ba người báo cảnh sát, đều liên quan tới cô ta, chúng tôi tìm ra manh mối sẽ liên hệ với cậu.
- Có thể không hề nghi ngờ nói cho cậu biết, đây chính là một kẻ lừa đảo, mà lại là một đội gây án lừa đảo, đặc biệt nhằm vào du học sinh từ Trung Quốc tới, phú nhị đại ra tay.
Lần này, Trương Văn Bác sững sờ
Anh ta trợn tròn mắt.
Anh ta không ngờ, từ trước đến nay đều là anh ta lừa gạt người khác, bỗng nhiên có một ngày mình cũng bị người khác lừa gạt