Lúc đi ra từ cục cảnh sát, Trương Văn Bác cảm giác linh hồn của mình bỗng nhiên bị móc rỗng.
Tất cả hi vọng, hình như tại thời khắc này tan thành mây khói.
Quan lớn gì
Phú nhị đại gì
Bạch phú mỹ gì
Đều mẹ nó chết xa xa ra.
Trương Văn Bác hét to, thế nhưng xung quanh không có ai để ý anh ta, toàn thân xụi lơ anh ta ngồi liệt trên mặt đất.
Giờ khắc này, anh ta hối hận...
Tiếc hận
Ảo tưởng chỉ là dục vọng chính mình phát tiết mà thôi...
Ảo tưởng của mình bị người tự tay bóp tắt.
Thật lâu.
Anh ta không nói một lời, an vị trên mặt đất, trong đầu vô số hình ảnh không ngừng lưu chuyển.
Trong cuộc sống từng li từng tí như là thoảng qua như mây khói vậy, trong đầu lần lượt trình diễn.
Giờ khắc này, anh ta chợt phát hiện, năm năm này, với anh ta mà nói, như là thực phẩm rác vậy, tìm không thấy chút gì đáng giá.
Giấc mộng ban đầu là gì?
Anh ta phát hiện mình đã quên...
Trước đây, tư tưởng ban đầu của mình là cái gì?
Anh ta lại không dám nhìn thẳng...
Khi người ta sợ nhất?
Sợ nhất là không cách nào nhìn thẳng chính mình phạm sai lầm, không cách nào quay đầu lại, sau khi đi đường hối hận...
Nhìn chính mình hâm mộ chủ nghĩa tư bản, nhìn New York phồn hoa, anh ta giống như một tên ăn mày vậy, thất tha thất thểu, va va chạm chạm nhưng lại không biết đi hướng nào.
Bởi vì con đường quay đầu, đã bị chính mình tự tay phong kín.
- Ha ha...
- Ha ha ha ha...
- Buồn cười
...
Giờ khắc này, anh ta bắt đầu điên cuồng nhớ đến Thạch Na, muốn nói với cô, anh ta đã sai
Anh ta vừa bắt đầu đã sai rồi
Thế nhưng, khi lấy hết dũng khí bấm điện thoại, anh ta phát hiện tư cách mình nói xin lỗi cũng không có.
Mình đã bị kéo đen.
Anh ta tưởng niệm con của mình, thế nhưng tỉ mỉ nghĩ lại lại nghĩ không ra dáng vẻ hiện tại của chúng.
Bỗng nhiên, trong đầu hiện ra mấy chữ, anh không xứng
Trương Văn Bác nở nụ cười.
Đúng
Anh ta không xứng.
Ngay lúc này, bỗng nhiên điện thoại vang lên.
Trương Văn Bác vừa nhìn, là anh của mình, nhận điện thoại muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy đối phương nói:
- Trương Văn Bác, sau này không cần liên hệ tới tao nữa. Tao không có đứa em trai như mày, tang lễ bố mày cũng không đến, mày còn là người hả?
Giọng nói rất bình thản, lại rất quyết tuyệt
Cúp điện thoại.
Trương Văn Bác muốn khóc.
Đúng
Anh ta không xứng
Không xứng là người
Không xứng là người cha
Càng không xứng làm chồng
Ngôi nhà đã từng thật tốt chờ anh ta trở về, người vợ tốt biết bao thay anh ta giải quyết việc nhà, con trai tốt biết bao, gọi bố, người cha tốt biết bao, cho mình đồ ăn...
Những thứ này
Những thứ tốt đẹp này...
Anh ta phát hiện chính mình một ngày một ngày thành thói quen, tập mãi thành thói quen, từ coi thường... đến không thèm chú ý.
Anh ta bắt đầu lòng tham muốn tìm kiếm cái gọi là kích thích, cái gọi là “Ảo tưởng”...
Giờ khắc này, anh mới phát hiện, hạnh phúc, kỳ thật chính là đơn giản như vậy, thế nhưng chính mình không biết quý trọng.
Cho tới bây giờ, khi anh ta vốn cho là mình đã đủ giàu có, đủ có năng lực, lại phát hiện, mình đã không xứng nắm giữ hạnh phúc
Bởi vì anh ta đã phụ lòng với những hạnh phúc kia
Anh ta không xứng nắm giữ hạnh phúc
Có vài người, tự nguyện vô duyên vô cớ đối tốt với anh, đã đi.
Mà có vài người, cam nguyện đần độn chờ đợi anh, tâm cũng đã chết.
Giờ khắc này, Trương Văn Bác biết rõ.
Mình đã không có gì cả...
Nhìn bầu trời New York này, anh ta đột nhiên cảm giác được ao ước phồn hoa xa hoa trụy lạc trước đây như vậy, cũng chẳng qua chỉ là tưởng tượng.
Khi kịp phản ứng, tâm anh ta đã chết nơi đất khách quê người
Đến hối hận cũng không dám nghĩ
…
…
Bên trong khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị viện.
Vương Khiêm u oán đi tới văn phòng, thở dài nói:
- Ai... Từ khi nhà tôi thành lập nhóm Wechat người một nhà vui vẻ, tôi tuyệt không vui vẻ
Tần Duyệt cười nói:
- Nhà tôi là người một nhà tương thân tương ái, chỉ là bắt đầu từ năm ngoái, thành ra mắt đoàn hỗ trợ, tôi thất đại cô bát đại di mỗi ngày ở trong đó cho tôi phát thiết lập sơ yếu lý lịch người khác, chỉnh tôi như một cái HR vậy.
Trần Thương nghe xong, nhất thời nhìn chằm chằm, con mắt trừng lớn nhìn Tần Duyệt.
Tôi còn chưa chuẩn bị cẩn thận, em đã muốn xanh tôi?
Tần Duyệt nhìn sang Trần Thương, trong mắt tràn đầy đắc ý
Trần Thương nhất thời giận dữ, tiểu nương bì này, ngứa da đúng không?
Đợi chút nữa, hôm nay chỉnh đốn cô ta thật tốt một chút.
La Châu cười nói:
- Dù sao cũng tốt hơn đoàn đội hỗ trở nhà tôi? Bây giờ, mỗi lúc trời tối nằm trên giường, chuyện thứ nhất là lần lượt trả giá.
Vương Khiêm lắc đầu:
- Các cậu không biết, dì cả tôi cũng không bình thường
Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy Vương Khiêm cảm khái một tiếng:
- Dì cả của tôi là Marie Cuirie của An Dương thị chúng ta
Lần này, hấp dẫn mọi người văn phòng chú ý, Vương Khiêm thở dài:
- Các cậu kia là không biết, dì cả tôi ngưu cỡ nào đâu? Bà ta mỗi ngày đều có thể phát hiện một loại vật chất mới gây ung thư
- Làm bây giờ, mẹ tôi cũng không biết làm cơm gì! Mỗi ngày canh đều uống nước canh, tôi cảm giác còn không bằng ăn thức ăn ngoài bệnh viện.
- Hơn nữa, tôi thích cái gì, dì cả tôi liền để cái đó gây ung thư, mấy ngày nay tôi ăn tê cay trộn lẫn, dì cả tôi sáng sớm hôm qua ngay trong nhóm gửi một tin tức tê cay trộn lẫn gây nên ung thư
- Nói tóm lại, tôi thích ăn cái gì, thì bà ta đều để cái đó gây nên ung thư, làm tốc độ hiện tại ăn đồ ăn của tôi, theo không kịp tốc độ dì cả tôi phát hiện vật chất gây nên ung thư
- Hơn nữa, tôi phát hiện, tất cả nguồn suối vui vẻ của tôi, đều có thể gây nên ung thư
Sau khi mọi người nghe xong, bỗng nhiên cười ha hả
- Dì ruột
- Tôi cũng có một dì cả như thế
-+ 1
Không thể không nói, từ khi những người lớn tuổi kia có đội ngũ Wechat này, số Wechat công chúng bắt đầu điên cuồng phát triển, một vài tin tức dùng mánh khóe hấp dẫn trung niên điên cuồng truyền bá.
Thậm chí cũng bao gồm một chút lời đồn.
Chỉ là có lợi có hại, không thể quơ đũa cả nắm.
Sau khi tan tầm, Trần Thương không để ý tới đi Đông Đại Nhất viện, trực tiếp kéo Tần tiểu liếm kéo đếnvào văn phòng.
Trần Thương đại mã kim đao ngồi trên giường, nói với Tần tiểu liếm:
- Biết sai chưa?
Tần Duyệt vểnh lên miệng nhỏ, ngồi xổm bên người Trần Thương, đấm chân:
- Sai... Người ta sai...
Trần Thương sững sờ, không tệ, còn thật thức thời?
- Sai chỗ nào?
Tần Duyệt một mặt dáng vẻ mặc người chém giết:
- Anh nói chỗ nào sai, vậy em sai chỗ đó
Trần Thương nghe xong:
- A nha, hôm nay ngoan như vậy?
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Ngày nào không nghe lời? Anh sửa lại ghi chú đi, em tên Tần bé ngoan
Trần Thương nào có cái đãi ngộ này, nhất thời nằm lỳ ở trên giường, híp mắt, tâm thần thanh thản nói:
- Chân anh mỏi, xoa bóp cho anh đi
Tần Duyệt vũ mị nói bên tai Trần Thương:
- Ồ? Là chân nào?
Trần Thương bất đắc dĩ, tiểu nương bì này:
- Đều mỏi, đều xoa bóp
Tần Duyệt nói:
- Nô gia biết rõ