Một bữa cơm ăn chưa đến một giờ, đây là buổi liên hoan của nhân viên y tế.
Đến vội vàng đi cũng vội vàng, khi về còn đóng gói.
Ừm
Tuyệt đối không nên cảm thấy bác sĩ đều là thổ hào, kỳ thật toàn là một đám keo kiệt...
Không sai
Ít nhất hai hộp trong tay Trần Thương là có thể nhìn ra...
Trần Thương vui rạo rực, hôm nay thu hoạch tràn đầy, tối nay ca đêm còn có thêm đồ ăn
Hơn nữa, Trần Thương nếu như không có đoán sai, một hộp bên trái là tôm bóc vỏ, hơi đắt, là cho chính mình
Bên phải là thịt heo hành tây, số lượng lớn, cho bọn người Nhạc Nhạc ăn.
Hoàn mỹ
Hùng Khang Dụ không trực tiếp về bệnh viện, mà là chạy qua hỏi thăm Trần Thương một chút.
Sau khi biết được
Hùng Khang Dụ lập tức tái con mắt rồi.
Tốt
Một bác sĩ bình thường trong khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện.
Vừa mới chuyển qua làm chính thức
Hùng Khang Dụ dường như ý thức được, nếu như bản thân mình cố hết sức bồi dưỡng, tuyệt đối có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Hùng Khang Dụ cảm thấy sau khi trở về, chắc chắn phải nghiêm túc cân nhắc và nghiên cứu chuyện này một chút, Hùng Khang Dụ không giống với người khác.
Anh trên cơ bản luôn nhất ngôn cửu đỉnh, khoa tim anh sẽ độc đoán
Đường đường là viện trưởng Hùng, ba thứ như xây dựng một khoa tim mạch mới, còn được coi là vấn đề gì à?
Dù sao đã có năm khoa tim, thêm một cái cũng đã là gì.
Mà buổi chiều sau khi vào sở.
Triệu Tu Bình trực tiếp gọi Mạnh Hi và Ngụy Tường vào trong văn phòng viện trưởng.
Trực tiếp vào vấn đề hỏi:
- Bác sĩ Trần Thương đó thế nào?
Ngụy Tường không hiểu nhiều, nhưng nói ra tất cả những gì mình biết:
- Kỹ năng về ngoại khoa tim tuyệt vời vô cùng, năng lực cấp cứu rất giỏi, hơn nữa năm nay còn đại diện tỉnh Đông Dương tham gia giải thi đấu kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim cả nước, tôi đoán chừng có thể giành được xếp hạng rất không tệ.
- Hơn nữa, tôi nhìn cậu ta phẫu thuật, kỹ năng làm việc, kỹ xảo... Năng lực của anh ta nếu so với Quách Vân Phi của bệnh viện Tâm Huyết Quản, có khi lợi hại hơn một chút, là nhân tài hiếm có của lĩnh vực ngoại khoa tim, tiến hành bồi dưỡng, có thể làm việc lớn đó.
Ngụy Tường đánh giá với Trần Thương rất cao
Triệu Tu Bình nhìn Mạnh Hi:
- Tiểu Mạnh, cô thấy thế nào?
Mạnh Hi nhìn Triệu viện trưởng, gật đầu nói:
- Kỳ thật... chủ nhiệm Ngụy đối với Trần Thương còn chưa hiểu đủ rõ, lĩnh vực Trần Thương thông thạo không phải là ngoại khoa tim
Ngụy Tường lập tức ghé mắt:
- Ồ?
Ngay cả Triệu Tu Bình cũng tò mò nhìn Mạnh Hi.
Chỉ thấy Mạnh Hi thay đổi nói:
- Trần Thương am hiểu về ngoại khoa
- Tựa như cậu ấy đối với phẫu thuật có tính tự giác ngộ đặc biệt giỏi, năng lực ra tay cực nhanh, dù là ca phẫu thuật gì, chỉ cần thời gian mấy ngày là có thể nhanh chóng nắm bắt, đến thông thạo! Thậm chí làm tốt hơn
- Nếu như tôi nói cho các anh biết, từ lúc Trần Thương tiếp xúc ngoại khoa tim đến bây giờ, chỉ có gần hai tháng, các anh nghĩ như thế nào?
Vừa nghe đến đây, lập tức hai người đều sững sờ
Ngụy Tường trừng to mắt:
- Chuyện này sao có thể?
Mạnh Hi thở dài:
- Nếu như là tôi, tôi cũng không tin! Thế nhưng tôi là người hướng dẫn của Trần Thương, tận mắt chứng kiến cậu ấy trưởng thành, từ phẫu thuật màng tim đến phẫu thuật mạch máu ngực lớn, cậu ấy nắm bắt và phát triển đều rất nhanh, hơn nữa thiên phú và tính giác ngộ tốt vô cùng, khéo léo, là một đôi tay trời sinh để đi làm bác sĩ ngoại khoa, nói thật, anh ta phẫu thuật, dường như toàn bộ là tự mình học tập, tôi căn bản không dạy được gì
- Như thế vẫn chưa đủ
- Mọi người có biết Tỉnh Nhiên của ngoại khoa ngực không? Tôi nếu như nói... năng lực phẫu thuật khoa ngoại ngực của bác sĩ Trần, có khi trên cả bác sĩ Tỉnh, các anh sẽ có ý nghĩ ra sao?
- Nếu như tôi lại nói, Trần Thương đã công bố ba ca phẫu thuật ngoại khoa Gan mật quốc tế điểm cao vô cùng có sức ảnh hưởng, các anh nghĩ như thế nào? Anh ta là thành viên của hội quản sự khoa ngoại Gan mật tỉnh Đông Dương, thứ tự cải thiện: Phẫu thuật cắt ruột thừa bằng vết mổ nhỏ, nội soi để sửa lại vết thương nhỏ, chữa trị phẫu thuật tĩnh mạch gần gan bị tổn thương, các anh nghĩ như thế nào?
- À còn nữa. Tôi nghe nói Trần Thương có sở trường là ngoại khoa, cái khác tôi còn không quá hiểu rất rõ...
Sau khi Mạnh Hi nói xong, toàn bộ văn phòng yên lặng phăng phắc
Đây là người hả?
Lúc này, Tiền Lượng đẩy cửa tiến vào.
Sau khi nhìn thấy ba người:
- Ách? Mọi người có việc gì hả?
Triệu Tu Bình vội vàng nói:
- Không vội, anh Tiền, tôi có một ý tưởng, anh ngồi xuống nghe một chút.
Tiền Lượng gật đầu:
- Anh nói đi
Triệu Tu Bình chậm rãi nói:
- Tôi muốn kéo Trần Thương qua! Anh cảm thấy thế nào?
Tiền Lượng nghe xong, vỗ bàn một cái:
- Tốt! Kéo như thế nào? Lão Triệu anh nói đi! Tôi chắc chắn phối hợp
Một câu khiến Triệu Tu Bình trợn tròn mắt, cái người tên... Tiền Lượng này, ngày thường thường xuyên làm trái lại với mình, dáng vẻ này chợt làm anh có hơi không thích ứng kịp
- Lão Tiền... Anh phối hợp như vậy?
Tiền Lượng thở dài:
- Tôi nói với anh, anh Triệu à, nếu như tuổi Trần Thương cao hơn 5 tuổi, tôi dám kéo qua để anh ta làm phó viện trưởng
Triệu Tu Bình trợn tròn mắt.
- Nếu không, tìm thời gian đem anh kéo đi ra nói chuyện?
Tiền Lượng gật đầu:
- Tốt, tôi để cháu tôi chuẩn bị một bộ phận
Triệu Tu Bình sững sờ...
- Để anh cháu trai mở một bộ phận? Có phải quá qua loa hay không?
Tiền Lượng cười thần bí:
- Cháu tôi và cậu ta từng học chung, để nó hẹn người ta ra sẽ dễ dàng hơn, hơn nữa... Không thể đánh rắn động cỏ! Bởi vì nha, cậu tiểu Trần này còn là người mà viện trưởng Tần nhắm tới...
Một câu nói khiến mọi người hơi mơ hồ.
...
...
Trần Thương gấp gáp trở lại bệnh viện, giữa trưa còn ngủ ở phòng trực ban một giờ.
Hôm nay là ngày bệnh viện tổ chức cuộc họp, buổi sáng, tất cả chủ nhiệm phòng ban kết thúc trao đổi với nhau, thời gian cho đến giờ là khoảng bốn giờ chiều.
Bỗng nhiên Tần Hiếu Uyên nhận được một cú điện thoại:
- Ông Tần, bệnh viện các anh có người tên Trần Thương không?
Sau khi Tần Hiếu Uyên nghe điện thoại, lập tức sửng sốt:
- Đúng vậy, có chuyện gì thế?
- Ai... Nói như thế nào đây? Hiện tại rất nhiều bệnh viện hỏi thăm tôi về Trần Thương, hỏi việc điều động nhân sự chúng tôi có thuận tiện hay không, giữa trưa viện trưởng Hùng của bệnh viện Bạch Khâu n còn gọi tới, vừa rồi còn bị viện trưởng Triệu, Triệu Tu Bình Đông Đại Nhất Viện gọi tới, anh xem một chút...
Tần Hiếu Uyên biến sắc, vội vàng nói:
- Cái này, lãnh đạo, vừa tới một người bệnh khẩn cấp, một lát nữa tội sẽ gọi lại cho anh
Cúp điện thoại, trên mặt lão Tần hiện ra mấy phần lo nghĩ:
- Tốt! Tiểu tử này… Không phải chỉ là đánh vào mông vài cái à? Lại dám mang thù nữa
- Cũng không biết vừa đi chỗ nào làm màu rồi, hiện tại tốt... Còn muốn đến cướp người với tôi
- Anh nói anh có thể sống yên ổn chút không? Người xưa nói rồi, tài không lộ ra ngoài, khiêm tốn làm người...
- Tên khốn kiếp này
Sau khi cúp điện thoại, Tần Hiếu Uyên trực tiếp liên hệ mỗi vị bí thư viện trưởng, tổ chức hội nghị khẩn cấp