Mấy phút sau, bên trong phòng họp.
Tần Hiếu Uyên bỗng nhiên nói:
- Tôi có chuyện này muốn nói với mọi người, tất cả mọi người biết Trần Thương chứ? Sắp tới sẽ đại diện tỉnh Đông Dương chúng ta tham gia giải thi đấu ngoại khoa tim toàn quốc, tôi nghe nói, rất có thể sẽ giành được hạng trước ba đó
- Sau đó thì sao, tháng ba, chúng ta còn phải xây dựng cơ sở khoa ngoại tay với bệnh viện Tích Thủy Đàm, bệnh viện trực thuộc đại học Nam Thông, và cả Lục viện thành phố Thượng Hải.
- Cái này đối với Tỉnh Nhị Viện chúng ta mà nói, là một cơ hội ngàn năm có một
- Thế nhưng, hiện tại có một vấn đề đang bày ở trước mặt chúng ta, tôi hiện đang rất lo lắng, không biết làm thế nào, mọi người cùng nhau bàn bạc thật kỹ thử, giao lưu trao đổi, tốt nhất có thể nghĩ ra một biện pháp hợp lí
Nói tới chỗ này, mọi người tò mò nhìn Tần Hiếu Uyên.
Mà Đàm Lập Quốc bỗng nhiên nói:
- Chẳng lẽ... Có người muốn giành Trần Thương với chúng ta?
Tần Hiếu Uyên kinh ngạc nhìn thư ký Đàm, trong lòng vui mừng, không tệ
Quá hợp đi, anh có thể hát song ca với tôi rồi?
Tần Hiếu Uyên vỗ bàn một cái:
- Đúng! Hiện tại đang có rất nhiều bệnh viện để mắt tới Trần Thương, hơn nữa biết được chuyện về cơ sở khoa ngoại tay, vì lẽ đó, hiện tại có người muốn cướp đi Trần Thương của chúng ta, mọi người nói làm sao bây giờ?
Sau khi tất cả viện trưởng nghe thấy, lập tức vỗ bàn một cái, lòng đầy căm phẫn nói:
- Không thể
- Nằm mơ
- Mơ tưởng
Tần Hiếu Uyên nhìn khí thế mọi người một chút, rất hài lòng, này mới đúng nè
Mà Đàm Lập Quốc thì càng tức giận nói:
- Những người này quá đáng ghét, vừa thấy Trần Thương phát triển đã muốn cướp đi, không thể nào
Tần Hiếu Uyên bùi ngùi mãi không thôi nói:
- Đúng, tôi cũng nghĩ như vậy, thế nhưng... Thế nhưng không chịu nổi điều kiện tốt đối phương cho nha, chúng ta cũng không thể không thả người à? Vì lẽ đó... Mọi người ngẫm lại có ý kiến gì tốt, để lưu Trần Thương lại được
…
…
Đang ngồi ở đây, có người nào mà chưa thành tinh đâu.
Trong lòng rõ ràng toàn một bụng xấu.
Trần Thương có thể đi không?
Khẳng định là không thể
Nếu thực sự muốn đi, cũng là người đi biên không đi.
Nói đi nhưng vẫn là người của Tỉnh Nhị Viện.
Vì sao?
Bởi vì hiện tại Trần Thương đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho xu thế phát triển của Tỉnh Nhị Viện, cho thành tích của mỗi một người đang ngồi đây.
Không cần phải nói, căn cứ nghiên cứu khoa học ngoại khoa được thành lập từ tháng ba đã hợp nhất ba gã khổng lồ trong ngành là Lục Viện của thành phố Thượng Hải, Tích Thủy Đàm ở thủ đô, chi nhánh lớn của Nam Thông. Chỉ cần nơi này tùy tiện cho một chút tài nguyên cũng có thể khiến cho chuyên khoa ngoại của Tỉnh Nhị Viện có thể quật khởi và bay thẳng lên trời.
Đến lúc đó, tài chính nghiên cứu khoa học được đầu tư, nhân tài nghiên cứu khoa học được cử vào, căn cứ chuyên khoa ngoại Tỉnh Nhị Viện liền thuần lý thành chương được xây dựng.
Đây là hạng mục quan trọng hàng đầu cấp quốc gia
Điều này đối với năng lực nghiên cứu khoa học và năng lực lâm sàng của Tỉnh Nhị Viện mà nói đều là một chuyện tốt hiếm có.
Mà cơ sở để xây dựng ở Tỉnh Nhị Viện hết lần này đến lần khác đều dựa vào Trần Thương.
Một câu nói làm động tâm, trong lòng người đang ngồi đang ngồi đều sáng tỏ: Cái căn cứ chuyên ngành ngoại khoa lâm sàng này, nói trắng ra chính là vị tổ tông Trần Thương kia đi đâu sẽ đi theo đó
Cái này với Trần Thương điển hình là “buộc chặt tiêu thụ”.
Chính là…
Bạn hết lần này đến lần khác đều không thể làm gì anh ta.
Dù sao, mấy vị trên kia và bệnh viện không phải xem trọng Tỉnh Nhị Viện chúng ta, họ xem trọng là Trần Thương kia cơ
Nghĩ tới đây, nguyên một đám không hiểu nổi đau lòng.
Thế nhưng lại có loại cảm giác bất đắc dĩ của cửa hàng bị khách lớn lấn át…
Từ lúc nào mà việc một tiểu bác sĩ đi hay ở đã trở thành vấn đề lo lắng của một đám viện trưởng, bí thư họ.
Ai…
Lúc này, Hách Húc Lượng, phó viện trưởng phụ trách nghiên cứu khoa học hít một hơi thật sâu, nói:
- Trần Thương không thể đi
Mọi người liếc mắt một cái, ai mà chẳng biết không thể đi chứ.
Cái này còn để ông phải nói sao?
Hách Húc Lượng tiếp tục nói:
- Khả năng mọi người vẫn không rõ, hiện tại, người hiểu Trần Thương không nhiều, cậu ta cũng chưa lọt vào ánh mắt của tất cả các bệnh viện lớn. Nhưng mà, nếu như chờ cậu ta tham gia giải thi đấu kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim toàn quốc, hơn nữa…
- Lỡ như cậu ta không cẩn thận cầm giải quản quân về, mọi người cảm thấy ba bệnh viện đứng đầu kia sẽ không tranh đoạt hả?
Một câu khiến mọi người nhất thời nghẹn lời.
Đúng vậy.
Nói trắng ra, hiện tại tiếng tăm của Trần Thương không phải rất lớn, mới chỉ giới hạn trong phạm vi tỉnh thành.
Lỡ như…
Thằng nhóc này không để ý đoạt luôn hạng nhất cuộc thi kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim toàn quốc, vậy thì thành chuyện lớn rồi.
Hiện tại, họ không hi vọng Trần Thương quá mức trâu bò.
Đến lúc đó, danh tiếng của cái hạng này trong ngành nghề chắc chắn rất cao, mặc dù chỉ là trong lĩnh vực ngoại khoa tim, nhưng mà… Bệnh viện top ba chẳng lẽ lại không có khoa ngoại tim à?
Ai không muốn một ngày nào đó phát triển thành ngôi sao?
Đến lúc đó, thiên phú của Trần Thương bộc phát, cộng thêm việc tham gia vào các hạng mục nghiên cứu khoa học tự nhiên của nước ngoài.
Chính là miếng bánh thơm ngon của cả nước
Đi chỗ nào mà chẳng được làm chủ nhiệm?
Viện trưởng Hách nhất thời làm sắc mặt mọi người trở nên lo lắng.
Lo sợ bất an nhìn Tần Hiếu Uyên.
- Viện trưởng Tần, anh cảm thấy bây giờ phải làm sao mới tốt?
- Đúng vậy! Viện trưởng Tần có ý kiến gì không?
Hiện tại, trong lòng của Tần Hiểu Uyên cũng xoắn xuýt cực kỳ.
Mấy tháng trước, ông còn nắm chắc hy vọng Trần Thương sẽ ở lại, xây dựng Tỉnh Nhị Viện thật tốt, không ngừng phát triển, phát triển.
Nhưng mà bây giờ…
Tư duy lão Tần đã được khai mở.
Là vàng thì chỗ nào cũng đều phát sáng.
Thế nhưng Trần Thương không phải vàng
Thằng nhóc này rõ ràng là kim cương hồng, óng a óng ánh, lấp la lấp lánh, ánh sáng… Ánh hào quang bắn ra bốn phía.
Nếu như nói trước đây chỉ là một viên kim cương thô, nhưng bây giờ đã trải qua rèn luyện, bắt đầu bộc lộ tài năng, không bao lâu nữa tuyệt sẽ một bước lên trời.
Ở lại?
Hay là đưa đi?
Lão Tần cũng khá là xoắn xuýt.
Bên ngoài kia có được tốt hay không?
Khẳng định là tốt
So với Đông Dương, không chỉ tốt hơn một hay hai phần.
Hoàn cảnh chữa bệnh tiên tiến, trình độ chữa bệnh cao siêu, đội ngũ nhân tài đỉnh cấp…
Cái này đối với Trần Thương mà nói, nếu thật sự được bồi dưỡng tốt, chính là chuyện tốt.
Nếu như cậu ta có thể phát triển ở ba bệnh viện hàng đầu kia, liền giống như Chu Hoành Quang, không có cao nhất, chỉ có cao hơn, còn có thể trở thành viện sĩ
Đồng dạng, Tiền Lượng có lợi hại không?
Đương nhiên lời hại, nhưng mà… Khả năng cả đời này ông ta cũng không thể trở thành viện sĩ được, cũng bởi vì nền tảng của Đông Đại Nhất Viện không đủ sức chèo chống Tiền Lượng.
Ở đây không phải nói hậu trường.
Mà đang nói đến cơ sở nghiên cứu khoa học, cơ sở lâm sàng… Có chênh lệch rất lớn so với mấy bệnh viện kia.
Đây chính là chênh lệch
Chênh lệch rất lớn về nền tảng của bản thân
Thế nhưng … Đồng thời, nền tảng càng chắc, hoàn cảnh cũng càng phức tạp.