Nói đến cùng, ngay cả Trần Thương còn cảm giác được mình trong lòng mình có loại cảm xúc mạnh mẽ và một bầu nhiệt huyết
Khó khăn không?
Chắc chắn rất khó khăn
Thậm chí rất ít có người làm như vậy.
Nhưng mà có ít nhưng dù sao cũng phải có người đi làm
Cho dù khó
Cho dù mệt mỏi
Luôn là cần một đời rồi một đời, từng bước một hoàn thiện.
Trần Thương biết, chỉ một người thì chắc chắn không làm được, nhưng mà anh biết, mình không cô độc
Có một vài người thế hệ trước đã và đang làm.
Nhưng mà ngại hạn chế của bản thân, còn chưa hoàn thành mà thôi.
Trần Thương có hệ thống, đây là ưu thế lớn nhất của anh.
Nhưng mà nếu như hệ thống này bị anh lãng phí một cách vô ích, đây thật sự là đáng tiếc.
Dù sao anh cũng phải vì người dân, vì xã hội này, làm chút chuyện mà.
Sau khi nói xong, hai người yên lặng.
Đây là lần đầu tiên Trần Thương và người nói lý tưởng cùng nói về tương lai, thậm chí còn nói đến kế hoạch trong tương lai.
Sau khi Tần Hiếu Uyên nghe xong, trong lòng bùi ngùi.
Thật ra thì, bọn Tần Hiếu Uyên chính là nhóm người đầu tiên nghiên cứu về u bướu.
Thật ra thì, suy nghĩ cẩn thận một chút, u bướu cũng không là như vầy sao?
U bướu liên quan đến mỗi một cơ quan nội tạng, tổ chức, khí quản trong thân thể con người
Nghiên cứu đã vượt ngành học, nhưng mà nhóm người họ vẫn là người trước gục ngã người sau tiến lên tiếp tục nghiên cứu
Một người nghiên cứu không xong, vậy thì mười người cùng làm, mười người không đủ thì một trăm người, một ngàn người, một đời người hai đời người...
Bây giờ trong nước y học về u bướu phát triển vẫn chưa bằng nước ngoài, nhưng mà chúng ta so với quá khứ, đã tiến bộ rất nhiều.
Cố gắng, dù sao cũng phải có phương hướng, cũng cần phải có một quá trình.
Giờ khắc này, bỗng nhiên Tần Hiếu Uyên đặc biệt hiểu Trần Thương
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên nâng ly trà lên một lần nữa nghiêm túc quan sát Trần Thương, cười một tiếng nói:
- Đến, chúc cháu có thể thực hiện nguyện vọng của mình, lấy trà thay rượu, cạn ly
Trần Thương cười:
- Cạn ly
Hai người nhìn nhau cười.
Chẳng qua chỉ sau mười giây, Trần Thương nói:
- Viện trưởng Tần, thật ra thì không cần lấy trà thay rượu, cháu nghe Duyệt Duyệt nói, nhà chú có rượu Mao Đài, nghe nói hơn 40 năm?
Mặt lão Tần biến sắc:
- Cút
Trần Thương bất đắc dĩ rời khỏi văn phòng viện trưởng
Viện trưởng Tần này cũng thật là keo kiệt
Không đúng, là đầu óc chuyển không đến chỗ cong nào, ông nói một chút ông cũng là viện trưởng, làm sao lại nghĩ mãi mà không rõ nha?
Con gái đã muốn gả qua rồi, mà mình ngay cả một chai rượu cũng chẳng nỡ
Ai
Lão Tần à lão Tần, ông sống cũng không hiểu quá nhiều điều.
Có vẻ...
Không nghĩ chút biện pháp là không được.
Rượu Mao Đài bốn mươi năm, Trần Thương ngẫm lại đều cảm thấy hơi phóng đại, đến lúc đó khi uống phải gửi đến cho Trần Đại Hải...
Cảm giác kia, đúng là thoải mái.
Trở về thương lượng với Tần Duyệt một chút.
Mắt thấy sắp tan ca rồi, Trần Thương phải nhanh đi về ban giao tiếp.
Mà Tần Hiếu Uyên nhìn thấy Trần Thương rời đi, trong lòng sợ sệt một lát
Duyệt Duyệt à Duyệt Duyệt
Con còn nhớ rõ con họ gì không?
Chữ Tần cứ thế mà bị anh ta đổi thành Trần sao?
Lão phu nuôi con lớn như thế, còn không bằng tên tiểu tử này?
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên chạy như bay, trơn tru hướng phía trong nhà chạy đi, không muốn ở lại bệnh viện chút nào nữa.
Ông phải thừa dịp tặc trong nhà chưa có về, đem rượu đi giấu kỹ.
Chẳng qua là, ông Tần chân trước vừa vào cửa, đã nhìn thấy Ký Như Vân trở về, ở nơi đó hủy đi chuyển phát nhanh.
- Lo lắng không yên như thế, làm gì vậy?
Ký Như Vân trừng mắt liếc lão Tần.
Tần Hiếu Uyên thở dài:
- Ai... Bà sinh một cô con gái thật tốt nha
- Có phải con rể nhà người ta đều tặng quà cho ba vợ mình không, đến tôi chỗ này vừa vặn rất tốt, mỗi ngày con rể toàn đánh chủ ý lên ba vợ, hơn nữa... Con gái là nội gian, tôi đúng thật là khổ cực mà.
- Bà còn không biết nha, hôm nay...
Tần Hiếu Uyên thở dài, nói hết chuyện ngày hôm nay một lần.
Bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau khi Ký Như Vân nghe xong, bất đắc dĩ bật cười:
- Muốn tôi nói, đại lão gia phải có dáng vẻ đại lão gia, ông cái này hẹp hòi quá, không phải chỉ là mấy chai rượu à? Tiểu Trần người ta và Duyệt Duyệt mấy ngày trước mang cầm về chai rượu đỏ, thế nhưng đáng giá không ít tiền đâu, ông không thể keo kiệt thế
Lão Tần nghe thấy Ký Như Vân cũng nói như vậy, lập tức sửng sốt một chút, nghi ngờ nói:
- Vợ à, chẳng lẽ là anh quá keo kiệt rồi?
Ký Như Vân gật đầu:
- Đúng nha, em đã cảm thấy tiểu Trần người ta rất tốt, chỗ nào cũng tốt
Lão Tần ồ một tiếng, đổi dép lê, đến trên ghế sa lon ngồi xuống.
Nhìn Ký Như Vân mở ra một đống chuyển phát nhanh lớn, quên cả trời đất:
- Đây là cái gì?
Ký Như Vân cười cười, vui thích nói đến:
- Tôi cho ông biết nha, đây chính là đồ tốt, bạn của Tần Duyệt người ta là tổng giám đốc bác sĩ thẩm mỹ CIS nước Mỹ, vừa gửi về cho tôi một đống lớn mỹ phẩm dưỡng da chỗ công ty bọn họ, đây có nào là kem giữ ẩm, nào là kem mắt, nào là mặt nạ axit hyaluronic, còn có đây là cái gì nhỉ...
- Ai, lão Tần, ông giỏi tiếng anh, tới phiên dịch cho tôi một cái thôi, đây là thứ gì nha?
Tần Hiếu Uyên trợn tròn mắt.
Thậm chí... Có chút hoài nghi nhân sinh
Trách không được bà nói Trần Thương tốt?
Cái này có thể không tốt à?
Thì ra là nhận hối lộ
Một rương mỹ phẩm dưỡng da lớn như thế, vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, nếu là tôi thì tôi cũng nói Trần Thương tốt
Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên mệt mỏi từ đáy lòng, kém chút muốn khóc.
Người đàn ông nên tủi thân hả?
Trần Thương ơi là Trần Thương, tên tiểu tử này cũng quá trắng trợn rồi đấy?
Có biết ai mới là người làm chủ trong nhà họ Tần này không?
Tôi Tần Hiếu Uyên mới là gia trưởng, đứng đầu
Tiểu tử này, ngay cả điều này cũng không hiểu hả, hừ
- Ông Tần, nhanh đi nấu cơm, tôi đói muốn chết rồi
Ký Như Vân loay hoay đống đồ trang điểm này, vui thích nói.
Lão Tần lập tức gật đầu:
- Được rồi, tối nay vợ muốn ăn cái gì?
...
...
Trần Thương thề, sau này cũng không tiếp tục đi ăn cơm với Nhạc Nhạc nữa.
Hai hộp xíu mại, một hộp bánh nhân tôm bóc vỏ, một hộp thịt heo hành tây.
Nhìn Nhạc Nhạc miệng đầy chảy mỡ, tay cầm nửa cái xíu mại.
Trần Thương quyết định nhắc nhở một chút nó không cần ăn đến quá nhanh, nếu không mình không thể chắc chắn... Bản thân cuối cùng có thể ăn mấy cái.
- Nhạc Nhạc, trên sách nói, nhai kỹ nuốt chậm có thể giảm béo.
Trần Thương nói.
Nhạc Nhạc nhìn chằm chằm Trần Thương:
- Có phải anh lo lắng tôi ăn quá nhanh, cuối cùng mình lại chẳng có phần hay không?
Trần Thương lập tức nghẹn lời, cái này cũng có thể bị cô đoán được?
- Dĩ nhiên không phải, tôi sao có thể quan tâm mấy viên xíu mại này được
Nhạc Nhạc lập tức gật đầu, nhét cái bánh xíu mại nhân tôm vào trong miệng, lại cầm một cái:
- Nếu bây giờ bác sĩ tiểu Trần còn không ăn là tôi ăn hết đó.