Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 698 - Chương 699: Cháu Muốn Uống Trà Jin Jun Mei

Khi bac si mo hack full
Chương 699: Cháu Muốn Uống Trà Jin Jun Mei
 

Hoàn toàn chính xác, cũng như lần trước giáo sư Thang, khi bọn người Vương Ngọc Sơn nói chuyện hợp tác với Tỉnh Nhị Viện, chỉ mặt gọi tên, Trần Thương không làm chủ nhiệm, họ sẽ không hợp tác.

Cái này rõ ràng là thừa nhận giá trị Trần Thương.

Xã hội này, thân phận và địa vị của anh, vĩnh viễn tỉ lệ thuật với giá trị của anh.

Mà giá trị của anh, có thể là giá trị tự thân của anh, cũng có thể là giá trị phía sau anh (vạch trọng điểm)

Tần Hiếu Uyên thở dài:

- Thật ra, Tỉnh Nhị Viện là sân thượng lớn như thế, hạn mức cao nhất không cao, cháu ta và phụ ngoại Hiệp Hòa An Trinh... Những nơi này kém quá nhiều.

- Chú vừa bắt đầu cảm thấy cháu kết hôn với Duyệt Duyệt, sau này chậm rãi còn không thăng chức chủ nhiệm gì đó? Sau này cho cháu làm viện trưởng cũng không quan trọng, nhưng hiện tại Chú cảm thấy, Tỉnh Nhị Viện không bỏ được cháu.

- Cháu không đồng ý, Chú cũng phải đuổi cháu đi lên phía trước.

- Sang năm Duyệt Duyệt đi học tiến sĩ, cháu cũng ra ngoài bồi dưỡng một năm đi.

- Chờ cháu bồi dưỡng trở về, tòa nhà cấp cứu đã xây dựng xong, đến lúc đó cháu tới làm chủ nhiệm cấp cứu.

Nghe Tần Hiếu Uyên nói như vậy, nói thật trong lòng Trần Thương cũng rất ấm áp, dù sao có một người tính kế lâu dài cho mình, đường trải đường cho mình, người này ngoài cha ruột mẹ đẻ của mình, còn có thể là ai?

- Thật ra chú cũng nghĩ qua, trực tiếp cho cháu ra ngoài bệnh viện lớn, thế nhưng... Năng lực cháu bây giờ đi mấy bệnh viện lớn đó, căn bản chính là con tôm nhỏ, nhân vật không quan trọng gì, căn bản không chiếm được rèn luyện gì, như vậy, chẳng bằng trở về.

- Sân thượng Tỉnh Nhị Viện cũng không nhỏ như vậy, nhưng cũng đủ cho cháu trưởng thành.

- Sau khi tòa nhà cấp cứu xây dựng hoàn thành, nơi đó chính là sân thượng thứ hai của cháu, chờ khi cháu chế tạo cấp cứu Tỉnh Nhị Viện thành nhất tỉnh, thiên hạ to lớn, đi chỗ nào cũng được.

Tần Hiếu Uyên có thể nói thật sự vì Trần Thương thiết kế một đường đầy đủ an toàn lại bình ổn.

Trần Thương là rồng, đại chủ nhiệm cấp cứu là khởi điểm phát triển của anh.

Trần Thương là rắn, đại chủ nhiệm cấp cứu là một cái bước ngoặt anh thuận lợi chuyển thành viện trưởng Tỉnh Nhị Viện.

Trần Thương nhấp một hớp trà nóng, tâm lý ấm áp.

Không biết là trà nóng, hay lời nói ấm áp.

Cho dù Trần Thương là đồ ngốc, cũng nghe hiểu thâm ý của Tần Hiếu Uyên.

Một con đường tiền đồ tươi sáng đã trải sẵn cho mình như này, chuyện này đối với Trần Thương mà nói, thật sự là quý nhân

Trần Thương hơi cảm động, cầm ly trà, cảm nhận được nhiệt độ bên trong, ngẩng đầu nói:

- Cám ơn chú, viện trưởng Tần.

Tần Hiếu Uyên cười một tiếng:

- Không có người ngoài ở đây nên không cần khách sáo như vậy.

- Nhưng mà, tiểu Trần này, chú nói thật, cháu ở Tỉnh Nhị Viện hoặc là cháu ở Đông Dương, có chuyện gì Chú có thể giúp đỡ một chút nhưng khi ra ngoài cuối cùng cháu vẫn phải dựa vào chính mình.

- Hơn nữa, cháu cũng không cần xem thường Tỉnh Nhị Viện, nói thật, cho dù cháu đi bất kỳ bệnh viện nào chú dám bảo đảm, không một nơi nào có đầy đủ quyền tự chủ hơn ở đây.

- Có chú ở đây, cháu cứ yên tâm làm việc cho tốt, tài năng lớn như thế nào thì bộc lộ lớn nhì bộc lộ lớn như thế.

- Cho nên, có một bình đài tốt như vậy, đáng quý! Cháu phải nắm chắc và lợi dụng thật tốt, đương nhiên nếu như có bình đài tốt hơn cũng được nhưng nếu không có chắc chắn cháu phải lợi dụng thật tốt.

Lời của Tần Hiếu Uyên, Trần Thương đều hiểu, anh cũng không phải là chim non mới đi làm?

Trần Thương cười một tiếng:

- Vâng, cám ơn chủ nhiệm Tần, cháu hiểu và chắc chắn sẽ thật cố gắng.

Tần Hiếu Uyên uống một hớp nước trà, cười hỏi tiếp:

- Ừ, đúng rồi, chuyện học bổ túc chuyện cháu không có ý kiến gì chứ? Chú tự ý quyết định hộ.

Trần Thương lắc đầu:

- Đương nhiên là không có ạ, đi học bổ túc có thể là chuyện tốt mà! Nếu cháu có ý kiến thì cháu chính là người không biết phải trái.

Cha vợ trải đường cho mình, người nào ngu mới từ chối

Hai người nói chuyện cũng tùy ý, không nữa giống như là viện trưởng và bác sĩ, ngược lại rất giống như cha vợ và con rể.

Bỗng nhiên Tần Hiếu Uyên hứng thú hỏi:

- Tiểu Trần, chú có một việc không rõ, cuối cùng là cháu muốn đi hướng phát triển như thế nào?

- Bây giờ cháu làm ngoại khoa tay tốt như vậy, ngoại khoa tim cũng làm tốt còn đi tham gia thi đấu cả nước, nói không chừng còn có thể giành được giải

Bọn Tiễn Lượng nói kỹ thuật về gan mật của cháu cũng rất giỏi... Bây giờ Chú cũng không biết, phương hướng phát triển tương lai của cháu là gì?

- Chú nhìn lựa chọn của cháu khi cháu còn là nghiên cứu sinh là ngoại khoa tim, cháu thật sự muốn phát triển theo phương hướng này?

Tần Hiếu Uyên thật sự hơi không hiểu Trần Thương.

Bác sĩ khác đều chuyên chú với một khoa thất cũng làm không được, thậm chí bắt đầu chuyên chú với một loại giải phẫu, thậm chí là một loại bệnh.

Bây giờ Trần Thương đang đi ngược lại con đường cũ, cái gì cũng biết một chút

Trần Thương cười một tiếng, nhìn Tần Hiếu Uyên nói:

- Thật ra thì... Điều cháu muốn học chính là con đường người trải sẵn cho cháu?

Tần Hiếu Uyên kinh ngạc:

- A? Có ý gì?

Trần Thương hít sâu một hơi nói:

- Viện trưởng Tần người nói hết rồi, muốn xây dựng một bệnh viện lớn mà toà nhà cao như vậy, sao có khả năng chỉ có một phòng ban cấp cứu chứ? Cấp cứu ngoại khoa tim, cấp cứu ngoại khoa ngực, cấp cứu ngoại khoa tay, cấp cứu ngoại khoa phổi, cấp cứu... Những khoa này cũng phải có chứ?

- Người nói xem nếu cháu làm chủ nhiệm, dù sao cũng phải tạo cho mọi người chút tin cậy chứ? Vì thế cháu muốn bất cứ phòng ban cấp cứu nào cũng phải nắm được bệnh trạng của từng khoa

Tần Hiếu Uyên cười một tiếng:

- Thằng nhóc này, không cần tham thì thâm, cơm cũng phải nhai từng miếng, ăn quá nhiều ngoại trừ bị nghẹn sẽ còn chết no...

Trần Thương cười ha hả.

Nhưng vẫn tiếp tục nói:

- Thật ra thì, cấp cứu là nơi đầu tiên người bệnh có tình trạng nguy hiểm đến đối, chủng loại bệnh tật nhìn cũng quá nhiều, thậm chí mỗi một khoa cũng có rất nhiều người bệnh nguy hiểm đến tính mạng.

- Nhưng mà, suy nghĩ cẩn thận một chút, mỗi một khoa cũng không phải đều có người bệnh nguy hiểm đến tính mạng

- Cho tới nay điều mà chú muốn làm là để những người bệnh có triệu chứng nguy cấp chia ra theo chuyên khoa rồi từ từ chữa trị

- Cháu cảm thấy, cháu có năng lực và thiên phú như vậy, không thể lãng phí hết.

- Hơn nữa, những căn bệnh này và phẫu thuật nhìn nhiều vô số kể, đếm cũng đếm không hết, nhưng mà cẩn thận suy nghĩ một chút, trong đó đều có liên hệ.

- Ví dụ như ngoại thương, cho dù là vết thương ở ngực, bụng hay mạch máu ở tim... Vân vân, chỉ cần tìm được liên hệ của chúng, phân loại và tổng kết... Thật ra thì có thể biến từ phức tạp thành đơn giản.

- Đến lúc đó, cháu chắc chắn có thể viết xong “y học cấp cứu”, nói không chừng sau này khi cháu già rồi, còn có thể viết một quyển cấp cứu ngoại khoa và cấp cứu nội khoa.

- Bây giờ bác sĩ trong nước đều là bác sĩ chuyên khoa, người cấp cứu chuyên nghiệp vốn rất ít, mà đại đa số đều là cấp cứu nội khoa, cháu cảm thấy nếu như người thế hệ này của chúng ta làm xong, có một ngày chúng ta thật sự có thể xây dựng một giải thi đấu khoa phẫu thuật cấp cứu ngoại khoa, khi đó, chúng ta cũng có thể đào tạo bác sĩ ngoại khoa quy mô lớn.

- Mà đội ngũ này, chính là lính chữa bệnh đặc biệt của chúng ta! Mũi nhọn

- Đến lúc đó, khi một nơi gặp nạn tám phương tiếp viện, chính là lính mũi nhọn đặt biệt của chúng ta! Cứu người dân trong nguy cấp.

Bình Luận (0)
Comment