Tần Hiếu Uyên chém đinh chặt sắt mấy câu, nhất thời một chút tất cả mọi người sững sờ
Thời gian một năm lập nên một đội ngũ cấp cứu hoàn thiện
Thời gian một năm bồi dưỡng ra một chủ nhiệm cấp cứu đỉnh cấp
Thời gian một năm, để hoàn thành một tòa nhà ngoại khoa u bướu
Việc Tần Hiếu Uyên cần phải làm, còn lợi hại hơn so với họ tưởng tượng.
Cái này so với bí thư Đàm Lập Quốc, càng làm cho mọi người giật mình, mặc dù chậm trễ một năm, nhưng... Một năm sau là đại chủ nhiệm khoa cấp cứu
Đây có phải là quá... Ra tay quá lớn hay không
Họ dám cá, cho dù là Trần Thương bị những bệnh viện đoạt kia, cũng không thể nào cho một tòa tòa nhà cấp cứu để cậu ta đến phát triển.
Nhiều nhất là chủ nhiệm khoa
Ngay khi họ trăm mối vẫn không có cách giải, bỗng nhiên mọi người nhạy cảm ý thức được một việc
Sang năm... phải đổi giới
Mấu chốt nhất là, một năm sau, viện trưởng Tần Hiếu Uyên đến kỳ, có nên tiếp tục?
Nhiệm kỳ Đàm Lập Quốc cũng đến
Họ rốt cuộc đang mưu đồ gì?
Tất cả mọi người đều cảm giác hô hấp dồn dập.
Toàn bộ văn phòng, lâm vào một trận im lặng, chỉ có tiếng hít thở không ngừng thở dốc.
Một năm này, Tỉnh Nhị Viện chắc chắn muốn chiến tích
Mà xây dựng tòa nhà mới, chính là chiến tích
Một lần hoàn thành xây dựng hai tòa nhà, đây chính là chiến tích mỗi một người đang ngồi.
Một tòa nhà khoa cấp cứu
Một tòa nhà ngoại khoa u bướu
Mỗi người đang ngồi, đều... Không nỡ từ chối
Đàm Lập Quốc nghe thấy Tần Hiếu Uyên, nhất thời mắt càng sáng lên.
Trong lòng bất đắc dĩ nói thầm một tiếng: Hảo phách lực
Ngay lúc này, bỗng nhiên Tần Hiếu Uyên nói:
- Tôi tán thành
Đàm Lập Quốc cũng giơ tay lên:
- Tôi tán thành
Liên tiếp, mọi người cũng bắt đầu nhấc tay nói:
- Tôi tán thành
Không sai
Mọi người không phải đồ đần.
Về công về tư, ý nghĩ Tần Hiếu Uyên đều rất tốt.
Tại sao phải từ chối?
Lại nói, một năm sau, Trần Thương là chủ nhiệm khoa cấp cứu, cái này... Có quan hệ gì đâu?
Qua hai phút, kết thúc bỏ phiếu
Tần Hiếu Uyên nói:
- Ừm, đến cuối tháng, hai chuyện này bỏ vào trong kế hoạch năm năm kế tiếp của bệnh viện, trên đại hội cuối năm, chúng ta thảo luận kỹ càng thêm một chút chi tiết.
- Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, mọi người tan họp đi.
Mọi người nhao nhao đứng dậy.
Mà Đàm Lập Quốc lại chủ động ở lại.
Ông ta nhìn Tần Hiếu Uyên, như có suy nghĩ sâu xa hỏi một câu:
- Anh Tần, năm sau, anh còn muốn ở Tỉnh Nhị Viện không?
Tần Hiếu Uyên nghe xong, nhất thời sững sờ
Đến cấp bậc viện trưởng, đều phải di chuyển giữa nhiều bệnh viện
Tần Hiếu Uyên im lặng sau một lát nói:
- Anh Đàm, anh có ý kiến gì?
Hơn năm giờ chiều, Trần Thương nhận được điện thoại của Tần Hiếu Uyên.
Trần Thương nhìn điện thoại, do dự thật lâu.
Có nên nghe hay không?
Nghe rồi sẽ có xảy ra chuyện gì đó không hay hay không?
Do dự nửa ngày sau, Trần Thương vẫn nghe, quyết định thận trọng dò xét trước:
- Alo? Chào Viện trưởng...
Tần Hiếu Uyên nghe giọng Trần Thương, đã biết tiểu tử này khẳng định đã sớm nghe thấy điện thoại, chẳng qua là chậm chạp không nghe.
- Ừm, đến phòng làm việc của tôi một chuyến, nhanh lên.
Một câu, Tần Hiếu Uyên nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, rất có phong phạm viện trưởng.
Làm trái tim Trần Thương hoang mang rối loạn.
Tần Duyệt nhìn thoáng qua Trần Thương, tò mò hỏi:
- Thế nào?
Trần Thương nuốt ngụm nước miếng, hạ giọng nói:
- Cha em gọi anh
Tần Duyệt sững sờ, kém chút cười ra tiếng:
- Đi? Thì anh cứ đi đi, đến nơi trực tiếp gọi cha? Anh đoán xem cha em sẽ có phản ứng gì.
Trần Thương dở khóc dở cười:
- Quên đi, anh còn muốn sống thêm mấy ngày.
Sau khi nói xong, Trần Thương thở dài, đứng dậy đi đến tòa nhà hành chính.
Sau khi gõ cửa, phát hiện cửa trực tiếp bị chính mình gõ mở ra, rất rõ ràng, ông Tần đã để cửa cho mình.
Khoan hãy nói, bây giờ Trần Thương cũng coi là xe nhẹ đường quen đối văn phòng viện trưởng, tới qua nhiều lần.
Cái gọi là một lần thì lạ, hai lần thì quen, ba trở về đều để cửa cho.
Tần Hiếu Uyên trông thấy Trần Thương tiến đến, cười nói:
- Ngồi xuống, tôi pha ly trà cho cậu, Bích Loa Xuân? Hay Long Tỉnh?
Trần Thương nghe xong, nhất thời nín hơi ngưng thần, đầu óc cố chấp tự hỏi.
Hai cái trà này?
Chẳng lẽ có thâm ý gì?
Bích Loa Xuân
Long Tỉnh
Đều là trà xanh... Chẳng lẽ... Có ám chỉ gì khác?
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Có trà Jin Jun Mei sao?
Tần Hiếu Uyên nhất thời sửng sốt một chút:
- Ồ? Không thích trà xanh? Trà xanh hạ hỏa, tôi thấy cậu hỏa khí rất lớn.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Gần nhất dạ dày hơi lạnh, bác sĩ cho tôi uống chút ấm lòng...
Ừm
Trần Thương cảm giác, hai câu đối thoại vừa rồi, rất có trình độ
Nhìn như trò chuyện về trà, kỳ thật lại là ngạnh chiến đao thật thương thật.
Tần Hiếu Uyên cười cười, lấy ra một hộp trà Jin Jun Mei, ngâm cho Trần Thương.
Tiểu tử này, thật sự coi nơi này là nhà.
Tần Hiếu Uyên bất đắc dĩ cười, lấy trà Jin Jun Mei ra đang muốn pha trà.
Đột nhiên cảm giác được chỗ nào không đúng, nhất thời... Tò mò nói:
- Làm sao cậu biết chỗ tôi có hồng trà?
Trần Thương thốt ra:
- Nha! Tần Duyệt nói hôm qua ông mang trà Jin Jun Mei từ trong nhà đến bệnh viện.
Nói xong Trần Thương hối hận
Hận không thể tát mặt mình.
Tần Hiếu Uyên vừa pha xong lá trà kém chút cho rót vào thùng rác
Cái bông vải hắc tâm này, rốt cuộc có cái gì không nói với Trần Thương?
Chuyện trong nhà sớm muộn sẽ bị Tần Duyệt bán hết cho cậu trai trẻ trước mắt này.
...
Ngồi xuống xong, Tần Hiếu Uyên cảm thấy mình nên đi thẳng vào vấn đề.
Nếu không lỡ nhự lại từ trong miệng Trần Thương đạt được một chút tin tức, khẳng định phải tức chết.
- Thật ra, tiểu Trần, xế chiều hôm nay, tôi tổ chức một lần hội nghị, có chuyện muốn nói với cậu, nghe ý nghĩ của cậu một chút.
Tần Hiếu Uyên đi thẳng vào vấn đề.
- Kỳ thật, tôi có chuyện muốn trực tiếp nói với cậu, cho nên sẽ không lòng vòng với cậu nữa.
- Nói thật, tốc độ phát triển của cậu vượt xa khỏi tưởng tượng của tôi, lực ảnh hưởng hiện tại cũng càng lúc càng lớn, trước không nói chuyện nghiên cứu khoa học căn cứ lâm sàng ngoại khoa tay, cậu lại muốn đại biểu ngoại khoa tim của tỉnh Đông Dương đi tham gia giải thi đấu toàn quốc, nhỡ may đạt giải thưởng, khẳng định có một đống bệnh viện lớn tới tìm cậu.
- Tỉnh Nhị Viện cũng không ngoại lệ, khẳng định phải trọng điểm bồi dưỡng cậu.
- Hôm nay nội dung chính hội nghị là, chờ sang năm, bệnh viện sẽ xây dựng một tòa nhà cấp cứu ít nhất tám tầng, muốn để cậu làm chủ nhiệm.
Lời này nhẹ nhàng, nhưng khiến Trần Thương trực tiếp hôn mê.
Đây cũng không phải đơn giản là quản lý một phòng ban, đây là quản lý một tòa nhà
Nói trắng ra là chủ nhiệm mấy phòng ban
Cái phân lượng này, cũng không bình thường
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Cái này... viện trưởng Tần, có phải quá rồi hay không? Tôi có thể làm à?
Tần Hiếu Uyên chớp chớp mí mắt:
- Sao lại không được? Quách Vân Phi đó không phải là chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện Tâm Huyết Quản à? Cậu kém cậu ta?
Trần Thương nhíu mày:
- Tôi không phải nói năng lực tôi được hay không, mà là... Đây không dễ dàng đâu? Dù sao... Tránh nhiệm này cũng không nhẹ
Một biên chế cũng có thể ầm ĩ lên, huống chi chủ nhiệm một tòa nhà, ít nhất không phải là kiêm phó viện trưởng?
Tần Hiếu Uyên cười nói:
- Vậy nói với cậu thế này, nếu như Tỉnh Nhị Viện không lấy ra điều kiện như vậy, cậu nguyện ý ở lại không?
- Trước đây cậu là có cũng được mà không có cũng không sao, một tiểu bác sĩ, ai cũng dám bắt chẹt, nhưng bây giờ cậu có thể giống trước đây à?
- Nói trắng ra, không phải nói biên chế đơn giản, cũng không phải nói vị trí chủ nhiệm khó, mà là xét đến cùng giá trị của cậu rốt cuộc lớn bao nhiêu, thì sẽ có sân thượng lớn bấy nhiêu, cậu hiểu ý của tôi không?
Tần Hiếu Uyên nói một phen để Trần Thương trực tiếp im lặng.