Trần Thương theo ban quản lý trở lại khoa cấp cứu này, có thể nói, trong lòng anh đang có trăm mối cảm xúc hỗn loạn.
Trên đường đi, mọi người đều hướng về phía Trần Thương gật đầu chào hỏi.
- Chào buổi sáng, chủ nhiệm Trần
- Chủ nhiệm Trần
- Xin chào chủ nhiệm Trần
...
Đối mặt với nhiều người gọi mình như vậy, Trần Thương cảm thấy hơi không thích nghi kịp.
Sau khi Trần Thương trở lại khoa, nhất thời có vô số tiếng hoan hô vang lên
- Chủ nhiệm Trần trở về rồi
- Xin chào chủ nhiệm Trần, sau này cậu cũng không thể làm khó dễ cho tôi đâu nhé...
Nhạc Nhạc vừa cười vừa nói với anh.
Trần Thương mỉm cười, nói với Lý Bảo Sơn:
- Chủ nhiệm, buổi chiều tôi phải đi tới thủ đô. Ngày mai tôi đi tranh tài, tôi sẽ đến chào hỏi ông sau vậy.
Lý Bảo Sơn gật đầu, mỉm cười với anh rồi nói:
- Ừ, cậu cố gắng lên nhé! Còn phải tranh thủ cầm giải thưởng trở về nữa, để cho đám người xem thường cậu nhìn thử một chút
Trần Thương gật đầu, cười một tiếng rồi mới nói:
- Tôi chắc chắn sẽ làm như vậy
Vừa rồi, ở trong văn phòng của viện trưởng, quả thật Tần Hiếu Uyên cũng muốn nói câu nói này. Thế nhưng, ông sợ sẽ tạo áp lực cho Trần Thương nên không có nói, ông chỉ nhẹ nhàng nói một câu cố gắng mà thôi.
Nhưng Trần Thương biết rất rõ, thứ mà bản thân anh cần nhất bây giờ chính là thành tích
Khi anh bày thành tích ra trước mặt của tất cả mọi người, những nghi ngờ của họ sẽ lập tức trở nên nhạt nhòa hơn
Vốn dĩ, Trần Thương cũng không có quá để tâm nặng nề đến việc chiến thắng như vậy. Nhưng cuối cùng, anh cũng quyết định phải để ý đến việc giành lấy chức quán quân
Trần Thương thu thập đồ đạc một chút, rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
Đúng lúc này, Tần Tường gọi điện thoại đến.
Trần Thương cầm điện thoại lên nói:
- Chào chủ nhiệm Tần.
Tần Tường nhẹ gật đầu rồi nói:
- Tiểu Trần, cậu tới chỗ của tôi một chuyến đi, tôi sẽ đưa hộ chiếu cho cậu.
Trần Thương gật đầu rồi nói:
- Có thể làm xong nhanh chóng như vậy à?
Tần Tường cười một tiếng nói:
- Chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi, tới chỗ này của tôi lấy là được rồi.
Trần Thương mỉm cười, chính anh cũng là người có hộ chiếu.
Nhưng mà, thật sự là vô cùng bận rộn
Sáng ngày kia, anh phải đi tham gia giải thi đấu kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim của cả nước.
Sáu ngày cuối tuần, anh còn phải đi Hàn Quốc để tham gia hội nghị chỉnh hình thường niên. Anh nghe nói, Petra cũng sẽ làm ban giám khảo, hình như còn có một giải thưởng gì đó rất lớn, để bình chọn ra bác sĩ chỉnh hình tốt nhất hàng năm.
Đây chính là giải thưởng lớn trên toàn thế giới nha
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ phải bật cười.
Bỗng nhiên, anh nhận ra rằng tất cả những sự sắp xếp này đều vô cùng tốt.
Một quán quân phẫu thuật ngoại khoa của cả nước, một bác sĩ chỉnh hình tốt nhất thế giới
Hai giải thưởng đủ sức thuyết phục này cũng đã nằm trong tay của anh rồi.
Vừa vặn có thể làm cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục?
Nghĩ tới đây, trong lòng của Trần Thương tràn đầy đam mê và động lực.
Kỳ thật, đối với loại đề cử này của Tần Hiếu Uyên, trong lòng Trần Thương khẳng định là vô cùng cảm ơn rồi đi.
Có một người lãnh đạo như thế này, thậm chí là một người cha vợ như thế này, dĩ nhiên, Trần Thương không thể phụ lòng ông được rồi
Anh cũng không thể làm khó viện trưởng Tần được, anh chắc chắn phải lấy được một chút thành tích, đủ để giải quyết một vài phiền toái không cần thiết cho bản thân anh.
Mọi người muốn hiểu rõ lẫn nhau thì phải cân nhắc đến đối phương.
Tần Hiếu Uyên dùng đủ kiểu để nâng đỡ Trần Thương.
Vì vậy mà Trần Thương không muốn viện trưởng Tần bị mọi người chỉ điểm, bị mọi người nói là không công bằng.
...
...
Tin tức được truyền đi rất nhanh.
Sau khi Hùng Khang Dụ tra rõ ràng tất cả mọi thông tin về Trần Thương, nhất thời cảm thấy vô cùng vui vẻ hô to
Không ngờ ông lại phát hiện được một nhân tài đa năng như thế này
Ngọc thô
Quả thật là ngọc thô
Thế nhưng, đến khi ông chuẩn bị đi tìm Trần Thương để nói chuyện, bỗng nhiên, ông biết được tin, Tỉnh Nhị Viện đặc biệt thăng chức cho Trần Thương.
Hơn một năm sau, thậm chí còn cho anh cả chức vụ chủ nhiệm tòa nhà cấp cứu nữa
Hùng Khang Dụ suýt nữa là phun ra máu mũi
Tên Tần Hiếu Uyên này, từ lúc nào lại dứt khoát như vậy nhỉ
Triệu Tu Bình cũng không dễ chịu gì cho lắm, ông ta mưu đồ cả nửa ngày, cũng không nghĩ được rằng Trần Thương lại đặc biệt được đề cử như thế
Thế nhưng, sau khi Triệu Tu Bình thấy tác phẩm tuyệt vời của Tần Hiếu Uyên.
Ông cũng chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu mà thôi.
Ông cảm thấy giá trị của Trần Thương, rõ ràng không đến mức như thế này.
Chủ nhiệm của một toà nhà cấp cứu hả?
Có bao nhiêu người có thể đảm nhiệm chức vụ như thế này cơ?
Trần Thương thật sự rất lợi hại
Nhưng cậu chỉ mới có 27 tuổi, chuyện tương lai, ai mà có thể nói chính xác được điều gì chứ?
Vừa khác, Tiền Lượng lại đang than thở, hối tiếc mãi không thôi.
Cuối cùng, ông vẫn đến trễ hơn người ta một bước
Triệu Tu Bình bất đắc dĩ lên tiếng:
- Lão Tiền à, ông cũng hơi cường điệu quá rồi đó?
Tiền Lượng thấy thế cũng không phản bác lại cậu, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Lão Triệu à, cùng đi xem đi.
Bệnh viện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Tin tức Trần Thương được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm khoa cấp cứu bệnh viện Tỉnh Nhị đã nhanh chóng lan truyền khắp các khoa, trong vòng một ngày mà đã thu hút sự quan tâm của rất nhiều người.
Đối với quyết định bổ nhiệm một người bá đạo như vậy của Tỉnh Nhị Viện, đương nhiên nhận được không ít lời cả khen lẫn chê.
Có khen ngợi, dĩ nhiên cũng có chê bai.
Nhưng mà, người khác dù nói thế nào, đối với viện Tình Nhị cũng không có bất cứ ảnh hưởng nào.
Cùng ngày đó, Tần Hiếu Uyên nhận được điện thoại của Tần Nhạc Minh.
- Anh hai, hiệu suất làm việc của anh càng ngày càng nhanh
Tần Nhạc Minh thẳng thắn nói.
Tần Hiếu Uyên cười ha hả:
- Đây không phải là vấn đề nhanh hay không nhanh, chuyện đã đến mức này, đương nhiên cần phải làm như thế.
Sau khi Tần Nhạc Minh nghe xong, gật đầu nhẹ tán đồng.
Trong lòng cậu, anh trai luôn mang hình ảnh trầm ổn nhẹ nhàng, thế nhưng quyết định cứng rắn bổ nhiệm Trần Thương kia khiến mắt anh sáng hẳn lên.
Cậu cảm thấy, trận này, Tần Hiếu Uyên đánh cược, tuyệt đối sẽ thua nặng
Người khác không hiểu Tần Hiếu Uyên, nhưng cậu hiểu
Người khác nhìn vào sẽ thấy Tần Hiếu Uyên đang có ý định đề bạt Trần Thương nhằm tạo thế lực cho thời kì then chốt này, nhưng căn bản không ai hiểu ra thật sự đây là đang trợ giúp Tỉnh Nhị Viện.
Đến lúc đó.... Chờ lúc Trần Thương đoạt giải quán quân trên cả nước, tất cả mọi người đều sẽ hiểu cái gì gọi là đầu tư nhân tài
Nói chuyện phiếm vài câu với nhau xong, cúp điện thoại.
Mà không bao lâu, điện thoại Tần Hiếu Uyên lại đột nhiên vang lên, chẳng qua là lần này lại là Vệ Kiện ủy lãnh đạo, phó chủ nhiệm Đoàn Học Chân.
- Alo? Chủ nhiệm Đoàn.
Đoàn Học Chân nhận điện thoại:
- Viện trưởng Tần, Trần Thương... Anh đã nghiêm túc cân nhắc chưa? Tôi ở bên này nghe thấy không ít những lời đồn thổi.
Tần Hiếu Uyên bất đắc dĩ cười nói:
- Thủ trưởng, chuyện này còn ồn ào tới tận chỗ sếp à?
Đoàn Học Chân cười, gật đầu nói:
- Ừm, lợi ích chung bị ảnh hưởng rất nhiều, người thèm thuồng tự nhiên cũng có không ít, nói Trần Thương kia có tài cán gì đâu?