Nhưng mà…
Họ nói nhiều hơn chính là về anh đó, dù sao bây giờ anh cũng đang ở trong thời kì then chốt, mấy viện trưởng, trưởng phòng cạnh tranh chức vị viện phó cũng không ít đâu, chuyện này xử lý không tốt, đương nhiên hậu quả như thế nào, tôi nghĩ chắc anh cũng hiểu.
Tần Hiếu Uyên nói:
- Sếp thấy chuyện này thế nào?
Đoàn Học Chân cười:
- Tôi đương nhiên tin tưởng anh.
Đoàn Học Chân cũng không phải kẻ ngốc, trước đây còn là do Tần Hiếu Uyên giới thiệu để ông đến chào hỏi Khổng Gia Huy.
Tần Hiếu Uyên nghe xong, lắc đầu:
- Sếp à, thật ra tôi chỉ muốn khuyến khích nhân tài cho Tỉnh Nhị của chúng ta thôi, sếp có nghĩ tới không, nếu Trần Thương giành được chiến thắng trong kì thi quốc gia, cộng thêm việc trở thành đại diện cho cả đất nước, sếp cảm thấy Trung Quốc chúng ta còn có thể giữ được Tiểu Trần không?
Một câu này khiến Đoàn Học Chân ngẩn người:
- Anh thật sự đang có ý định gì?
Tần Hiếu Uyên chắc chắn nói:
- Đến lúc đó sếp sẽ biết.
Đoàn Học Chân nghe xong, nói:
- Nếu như Trần Thương thật có thể giành quán quân, anh quả thật đã lập công to, không cần đến sang năm, năm nay vững vàng được đề bạt
Lúc nào, Tỉnh Đông Dương cầm qua giải thưởng giải thi đấu kỹ năng phẫu thuật cả nước?
Nếu như Trần Thương đại biểu Tỉnh Nhị Viện giành được danh hiệu đó, hơn nữa còn ở lại Tỉnh Nhị Viện, đối với nền y học Trung Quốc thực sự là chuyện quá tốt, một chuyện vô cùng tốt, không phải sao?
Đoàn Học Chân nghe xong, thêm phần kích động
Tần Hiếu Uyên cười cười, cúp điện thoại, bất đắc dĩ lắc đầu, những người này, đều cho là mình nâng đỡ Trần Thương, nhưng thật ra lại không biết Tần Hiếu Uyên ông là cân nhắc vì Tỉnh Nhị Viện này.
Có Trần Thương ở đây, không cần đến thời gian năm năm, anh có thể nâng cấp bệnh viện này lên gấp ba lần
Thậm chí còn cho xây dựng thêm mấy khu đạt chuẩn quốc gia.
Họ à...
Căn bản không hiểu tiềm lực của Trần Thương lớn đến thế nào.
Hơn nữa, ngay cả nói chuyện với Đoàn Học Chân như vậy, rất nhiều người đều chế giễu, chờ bắt được khi Tần Hiếu Uyên ông gặp phải sai lầm, lúc này một khi phạm sai lầm, cả sự nghiệp của ông cũng sẽ chẳng còn.
Thế nhưng, mặc dù Tần Hiếu Uyên ông năng lực có hạn
Nhưng vận mạng của ông lại rất tốt
Trong thời kỳ mấu chốt này, có quý nhân phù trợ.
Mặc dù ngoài miệng nói với Trần Thương: tiểu Trần chớ khẩn trương, có giành được giải hay không chẳng quan trọng. Thế nhưng, thành bại lần này Trần Thương lần này liên quan trực tiếp đến sự nghiệp của ông.
Tuyệt đối không nên cho rằng là viện trưởng thì muốn làm gì thì làm.
Tần Hiếu Uyên cũng thừa nhận bản thân ông đang chịu áp lực khá lớn.
...
Buổi tối, bảy giờ trước khi cuộc thi diễn ra tại khách sạn có đưa tin.
Trần Thương đưa Tần Duyệt đi ăn cơm.
Tần Duyệt chắc chắn phải ăn lẩu, còn muốn ăn cay, cô nói ăn lẩu cay mới ngon.
Thế nhưng, Trần Thương cảm thấy... Chẳng qua Tần Duyệt vài ngày không được ăn lẩu nên mới thấy thèm
Tần Duyệt thở dài:
- Cha không cho em đi với anh.
- Nói là phải để cho anh tập trung, đừng nên quá lo lắng, cũng không cần tạo cho mình áp lực.
Trần Thương cười cười, trong lòng còn hơi cảm động.
Anh đến Bệnh Viện Tỉnh, gặp Tần Tường, nói chuyện với ông thì cũng hiểu ba vợ cũng đang bị áp lực.
Trần Thương đương nhiên không thể không cố gắng
Cha vợ đối với anh tốt như thế, anh sao có thể phụ lòng của ông?
Đương nhiên không thể
Ăn sạch uống trơn trộm quần áo, đây là việc nhà
Đồng tâm đối ngoại là công sự
Anh không chỉ có muốn cho lão Tần này một quán quân cả nước, còn có thêm một tấm giấy chứng nhận bác sĩ thẩm mỹ tốt nhất trên thế giới.
Giành được hai vinh dự này, xem thử mặc ông Tần lúc ấy sẽ ra sao.
Trần Thương cười nói:
- Yên tâm đi, chồng em là thiên hạ đệ nhất
Tần Duyệt nhất thời nheo mắt lại:
- Việc đó là đương nhiên rồi! Thưởng cho anh một miếng đậu nè...
Ăn lẩu cay, hơi nóng phả trên mặt Tần Duyệt:
- Đúng rồi, trên thủ đô có nhiều cô gái xinh đẹp, anh không thể đứng núi này trông núi nọ đấy nhé? Em có thể bảo chị Mạnh Hi giúp em trông chừng anh đấy
Trần Thương nghe xong, trong lòng bỗng nhiên quặn lại, so với bản thân, Trần Thương càng thêm lo lắng cho cô, tuyệt đối không nên bị Mạnh nữ vương cho ra tay
Nghĩ tới đây, Trần Thương quyết định đề tỉnh một câu:
- Em yêu à! Em phải bảo vệ tốt bản thân mình, thủ thân như ngọc, nam hay nữ đều không được tới gần, cho dù là cô Mạnh cũng không được.
Tần Duyệt nhất thời liếc mắt:
- Anh nghĩ gì thế?
- Cô Mạnh là người rất tốt
Trần Thương nghe xong lời này, muốn nổi giận.
Không được. Chính anh có thể nhận ra tình cảm của giáo sư Mạnh đối với Tần Duyệt, nhìn một chút có thể nhận ra muốn la liếm vợ người ta.
- Nếu như em không nhin được, anh có thể dẫn em đi dạo phỗ, đi chỗ nào đó vui chơi, cho em vui thỏa thích.
Nếu như thực sự bất đắc dĩ, anh có thể cho Tiểu Duyệt một người bạn...
Trần Thương thề, chính mình mới không thèm để ý đến cô Mạnh
Anh đang bảo vệ Tần Duyệt.
...
Lưu luyến không rời chào tạm biệt tiểu Tần.
Trần Thương cầm lấy điện thoại, phát hiện mình được thêm vào trong một nhóm.
Tên là: Người Ngoài Đông Dương.
Trần Thương nhìn cái tên này, luôn cảm thấy, người ngoài, luôn ngoãn ngoãn, biết nghe lời
Trong nhóm chỉ có bốn người.
Tần Nhạc Minh, Quách Vân Phi, Mạnh Hi và anh.
Tần Nhạc Minh thấy người vào, nói:
- Báo cho người ta biết địa chỉ, hai giờ lên đường sắt cao tốc, một giờ rưỡi mọi người đến trạm xe gặp mặt, chuẩn bị hành lý đồ dùng, lần này chúng ta đi hai ngày.
Mỗi tỉnh đều phải chọn ra một giám khảo dẫn đội tham gia trận đấu, mà Tần Nhạc Minh dĩ nhiên thuộc ban giám khảo tỉnh Đông Dương, cũng là người dẫn đội đi trước.
Đây là lần thứ nhất Tần Nhạc Minh thấy Trần Thương, đoán chừng… Thằng nhỏ này còn không biết mình là chú nhỏ của Tần Duyệt đâu ha?
Nghĩ tới đây, Tần Nhạc Minh bất đắc dĩ cười, cũng tràn đầy chờ mong đối với Trần Thương.
Trần Thương về nhà thu thập một phen, chợt phát hiện… Mình thu thập cái gì chứ?
Có cái gì tốt để thu thập đâu?
Thời gian hai ngày này đều đã ăn uống ngủ nghỉ ở khách sạn.
Có muốn mang theo cái gì đâu?
Đem vật phẩm tùy thân thu thập một phen, Trần Thương trực tiếp đón xe đi nhà ga.
Thật xa, Trần Thương đã nhìn thấy một cô gái.
Cô đứng ở nơi đó trông thật tao nhã làm sao
Không sai, đó chính là Cô Mạnh của anh.
Trần Thương nhìn Cô Mạnh một thân áo da đường cong rất có lồi có lõm, bất đắc dĩ thở dài.
Người cô giáo này, thật không cho học sinh bớt lo, một thân áo da, không sợ gây chú ý tới xung quanh quá nhiều hay sao?
Trần Thương thở dài, đi ra phía trước.
- Cô Mạnh, cô không thể để học sinh bớt lo một chút ư?
Trần Thương lại thở dài, nhìn xung quanh toàn là một đám đàn ông dáng vẻ ngực thận ác sát, bất đắc dĩ khuyên bảo:
- Cô đang đi tham gia giải thi đấu về kỹ năng phẫu thuật, không phải là đi đua xe.
Mạnh Hi nghe xong bất đắc dĩ bật cười, cả cơ thể rung bần bật.
Thế là Trần Thương đành phải vì nhân viên cảnh vụ ở nhà ga mà nhanh chóng lau vệt mồ hôi vừa rơi xuống, cái này nếu liên quan tới vấn đề trị an thì sẽ chỉ khiến cho các anh bận rộn.
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy mình hẳn là nên vì dân trừ hại, dứt khoát tranh thủ thời gian lôi kéo Mạnh Hi tiến vào cửa xoát vé, đến đứng đợi xe ở đại sảnh, đem Mạnh Hi nhét cho ngồi vào một cái góc, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.