- Cho dù là hôm nay đến dự thi, hay là xem thi đấu, các cậu đều là bác sĩ, hoặc là tương lai trở thành bác sĩ, tôi muốn nói cho các cậu chính là, trên thân mọi người không chỉ có vinh dự của mình, còn là sinh mệnh sức khỏe của nhân dân.
- Tôi ở đây cảm ơn mọi người, cảm ơn mỗi một người làm việc y tế, cảm ơn các cậu theo nghề thuốc
- Cảm ơn các cậu biết rất rõ ràng đây là một con đường không có lối về, lại chắc chắn phải đi lên phía trước
- Cảm ơn các cậu biết rất rõ trước mặt tai dịch chắc chắn phải đi ngược chiều, nhưng lại chưa bao giờ rời khỏi
- Cảm ơn các cậu biết rất rõ nhà có trưởng bối vợ con, nhưng lại chưa bao giờ rời khỏi cương vị của mình
- Cảm ơn các cậu biết rất rõ ràng một chuyến này chẳng biết lúc nào trở về, nhưng lại chưa bao giờ lui ra phía sau
...
Từng câu lời nói, để ở đây mỗi người nhiệt huyết dâng trào, Trần Thương cảm giác trong lồng ngực chính mình có một loại cảm xúc khó mà phát tiết, chẳng biết tại sao, cái mũi lại có một chút gì đó cay cay.
Lúc này, mỗi người ở đây đều an tĩnh trang nghiêm ngẩng đầu, nhìn về phía trước, trong mắt viết đầy kiên định
Tựa như cảm giác được bầu không khí hơi đè nén, Ngô Đồng Phủ cười cười, nói đùa:
- Ha ha, các cậu nói sao quật cường như vậy chứ, khóc lóc van nài chắc chắn phải học y! Người đều nói, khuyên người học y, thiên lôi đánh xuống, các anh còn học y, ha ha.
Phía dưới không biết ai bỗng nhiên lớn tiếng hô một câu:
- Chính là tính bướng bỉnh, chính là muốn học y! Cái loại đuổi cũng đuổi không đi
Bỗng nhiên Ngô Đồng Phủ cười một tiếng, lớn tiếng hỏi:
- Đuổi cũng đuổi không đi? Đúng không?
Phía dưới lập tức vỡ tổ
- Đúng
- Đuổi cũng đuổi không đi
- Không quay đầu lại
- Một con đường ăn thua đủ
- Đuổi cũng đuổi không đi
...
...
Toàn bộ hội trường giọng nói rung trời vang lên, tất cả mọi người quần tình sục sôi, la lớn.
Sau một lát, Ngô Đồng Phủ mới cười nói:
- Tốt, dựa theo quá trình hội nghị, xin cho phép tôi mang theo mọi người, lại tiến hành một lần tuyên thệ đi
Lúc này, người chủ trì cũng hơi kích động, lớn tiếng nói:
- Toàn thể đều có, đứng dậy
Ngô Đồng Phủ lớn tiếng nói:
- Khỏe mạnh gắn liền với cuộc sống, hỗ trợ tính mạng lẫn nhau
Tất cả mọi người đứng lên, la lớn:
- Khỏe mạnh gắn liền với cuộc sống, hỗ trợ tính mạng lẫn nhau
Ngô Đồng Phủ:
- Coi khi tôi bước vào học phủ y học thần thánh, cẩn trang nghiêm thề
Trần Thương hơi kích động, cảm giác thân thể đều hơi run rẩy, đây là lần thứ nhất anh cảm nhân được nghề nghiệp giao phó cho mình cảm giác thiêng liêng thần thánh và sứ mệnh như vậy
Khi lên đại học, chính anh cũng từng thề
Nhưng trước đây anh còn tỉnh tỉnh mê mê, không rõ ràng cho lắm, còn không biết mình tuyên thệ đại diện cho cái gì.
Ba năm lâm sàng, ba năm kinh nghiệm, để anh hiểu được, cái nghề nghiệp một điểm này, ý nghĩa đại diện cho cái gì.
- Coi khi tôi bước vào học phủ y học thần thánh, cẩn trang nghiêm thề thốt
Nguyện vọng tôi hiến thân cho y học, yêu quý tổ quốc, trung thành với nhân dân, tuân thủ nghiêm ngặt y đức, tôn sư thủ kỷ, nghiêm khắc khổ cực nghiên cứu, chăm chỉ không ngừng, lúc này tốt muốn tốt hơn, phát triển toàn diện.
Tôi quyết tâm dốc hết toàn lực diệt trừ ốm đau nhân loại, trợ giúp khỏe mạnh hoàn mỹ, giữ gìn thánh khiết và vinh dự nền y thuật, chăm sóc người bị thương, không chối từ gian khổ, kiên trì theo đuổi, vì sự nghiệp phát triển y dược của tổ quốc, vì thể xác tinh thần nhân loại khỏe mạnh, phấn đấu cả đời.
...
Từng câu lời nói dõng dạc
Sau khi Ngô Đồng Phủ nói xong, hướng mọi người cúi đầu, chậm rãi nói câu:
- Chúng tôi đã già, thế nhưng là các cậu còn trẻ, các đồng nghiệp, quãng đời còn lại, xin chỉ giáo nhiều hơn
Giờ khắc này, rất nhiều nữ sinh ở đây đã không kiềm chế được con mắt, nước mắt trào lên.
Cho dù là những người đệ tử thường xuyên dự thi kia, lúc này cũng thần sắc nghiêm túc trang trọng.
Quách Vân Phi quay người nhìn Trần Thương, nhỏ giọng nói:
- Đây chính là nguyên nhân vì sao rất nhiều người biết rõ ràng mình một vòng bị đào thải, cũng muốn tới tham gia giải thi đấu quốc tế này.
Trần Thương đờ đẫn.
Nhìn mỗi người ở đây, trong ánh mắt chỉ có bội phục, không có một tơ một chút khinh thị nào.
Có lẽ... mỗi người đang ngồi, đều rất đáng để tôn kính.
Không phải là bởi vì anh tài trí hơn người, kỹ nghệ sâu sắc, mà là bởi vì loại sức lực bướng bỉnh đuổi cũng đuổi không đi kia của bọn anh
Lục tục ngo ngoe, mấy lãnh đạo lên đài nói mấy câu.
Khích lệ mọi người một phen.
Cuối cùng Ngô Đồng Phủ cười nói:
- Tốt, tôi nhìn đồng hồ, đã không còn sớm, mọi người đoán chừng đều đói rồi, năm nay chúng tôi hội phí nhiều, cố ý đặt khách sạn làm chút đồ ăn ngon, mọi người nhanh đi dùng cơm đi, buổi chiều còn có tranh tài.
Mọi người lập tức nở nụ cười.
Trần Thương nhìn Ngô Đồng Phủ, có ấn tượng đầu tiên, lần đầu gặp mặt, đây là một cái người thú vị
Trần Thương đang muốn đứng dậy, thế nhưng Mạnh Hi giữ chặt Trần Thương:
- Đi đâu vậy?
Trần Thương sững sờ:
- Ăn cơm nha?
Mạnh Hi híp mắt:
- Ăn cái gì mà ăn? Cùng tôi làm chuyện lớn, buổi tối giáo sư Mạnh của cậu bao ăn no
…
…
Nghe thấy giáo sư Mạnh nói, Trần Thương ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô
- Giáo sư Mạnh à, cô là giáo viên của tôi đó
Trần Thương thở dài, quyết định đánh thức người phụ nữ chấp mê bất ngộ này.
Mạnh Hi sững sờ, trừng to mắt nói:
- Đúng vậy, tôi là giáo viên của cậu, cho nên….. Chẳng phải cậu nên nghe lời tôi nói, đúng không?
Trần Thương nghe xong? Cái này rất là hợp lý
Nhưng mà...
Mạnh Hi kéo Trần Thương đi ra ngoài:
- Đi thôi, đi thôi, đi tới phòng của tôi nào, phòng tôi là phòng đơn
Trong lòng Trần Thương lộp bộp.
Đi vào phòng... Cho ăn no...
Tại sao mấy cái từ này đặt cạnh nhau lại cảm thấy kỳ quái vậy
Mạnh Hi kéo Trần Thương vào thang máy, cà thẻ xong thì đi thẳng đến tầng năm mươi mốt.
Khi cửa phòng vừa mở, Trần Thương tức khắc trợn tròn mắt
- Đậu xanh, tại sao phòng của tôi chỉ là phòng nhỏ cho một người, mà cô… lại là căn phòng lớn như vậy?
Trần Thương nhìn căn phòng xa hoa này, trong mắt tràn đầy không thể tưởng tượng nổi.
Mạnh Hi nói một cách đương nhiên:
- Tôi gọi điện thoại hỏi khách sạn rồi, mọi người có thể tự trả tiền để đổi phòng khác chất lượng hơn. Có điều tôi đã kiểm tra, phòng nhỏ và phòng cao cấp đã hết chỗ, cho nên tôi chỉ có thể đặt phòng tổng thống thôi.
Trần Thương nghe xong bỗng nhiên lắc đầu, có tiền thật tốt
Trần Thương ngẩng đầu nhìn chằm chằm Mạnh Hi, nói:
- Giáo sư Mạnh, cô thích phụ nữ quá đáng tiếc, bằng không... Cánh đàn ông chúng tôi sẽ có thể ít phấn đấu suốt mấy trăm năm
Mạnh Hi vũ mị cười một tiếng, cô nhìn Trần Thương, chớp chớp mắt:
- Tôi nghe nói cậu có một người em trai, lớn lên còn đẹp hơn cả cậu?
Trần Thương tức khắc biến sắc:
- Cô Mạnh à, thỏ không ăn cỏ gần hang, em trai của tôi nó còn nhỏ
Mạnh Hi cười ha ha:
- Ừ, tôi biết “em trai” của cậu nhỏ mà
- Vừa rồi tôi đi ngang qua còn nghe họ thảo luận Trần Thương vừa nhanh vừa tinh tế đấy, không biết họ làm cách nào mà lại biết được
Sắc mặt Trần Thương xanh mét
Cái cô Mạnh này căn bản không đối xử mình là học sinh, được rồi, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ, anh tha thứ cô ấy. (*)
(DG: Đồng ngôn vô kỵ (童言无忌): Lời nói của trẻ con không có cố kỵ)