Trần Thương sững sờ, nhìn Mạnh Hi giảo biện, không phản bác được
Được rồi được rồi
Phụ nữ
Cô ngực lớn, cô nói luôn đúng, không chấp nhặt với cô.
Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Được rồi được rồi, không cãi nhau với cô.
Thấy dáng vẻ này của Trần Thương, cùi chỏ đụng đụng vào anh, cười nói:
- Buổi tối mời cậu ăn ngon! Tôi sai đầu bếp nhà tôi làm cho cậu
lông mày Trần Thương nhướng lên, anh phát hiện, đầu bếp nhà có tiền đều là loại chuyên nghiệp
Nhìn giáo sư Mạnh bán manh, Trần Thương hết giận bảy tám phần.
Được rồi
Gặp cô giáo như thế, tức chết cũng vô dụng.
Dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi đi.
Mạnh Hi tiếp tục nói:
- Nếu không, cậu đoán về đề thi buổi chiều một chút đi, dù sao cũng phải để tôi thăng cấp nha?
Trần Thương sững sờ
Biết ngay cô Mạnh này tuyệt không phải loại người bình thường, cho mình chỗ tốt tuyệt đối là muốn có điều kiện.
Có điều, mình còn có một cái nhiệm vụ nha, giúp cô Mạnh thăng cấp, mặc dù khả năng này rất thấp, nhưng mà... Dù sao cũng phải thử một chút.
Mạnh Hi nói:
- Tôi tổng kết các đề trong mười năm qua, sau khi tập hợp, phát hiện một quy luật, đó chính là vòng thứ hai cuộc thi, mặc dù là ngẫu nhiên, nhưng kiểm tra chính là sắp xếp thuật thức phẫu thuật, trên cơ bản... Cân nhắc cách sáng tạo và phẫu thuật kỹ xảo kết hợp của một người học viên, chỗ này tôi có mấy chục loại đồ buff phổ biến đây
Anh nói cho tôi nghe một chút đi thôi, có sáng ý và ý nghĩ gì tốt, ngày đó tôi nhìn phương pháp hai dây một ống của cậu hình như rất không tệ, cực kỳ phù hợp yêu cầu tranh tài
Trong lúc nói chuyện, Mạnh Hi móc một trang giấy lớn từ túi sau quần ra, rồi mở rộng nó.
Trần Thương trợn tròn mắt
Không ngờ tất cả đều là các loại tình huống phải gặp đến bên trong phẫu thuật mạch máu lớn
Hơn nữa... Những hình này rất tinh xảo
Đây là tự Mạnh Hi làm được hả?
Cái này cần phí tinh lực và thời gian bao lâu?
Trần Thương hơi mờ mịt, trừng to mắt nhìn Mạnh Hi:
- Cô Mạnh! Cái này... Cái này... Đây là cô làm?
Mạnh Hi nhún vai, lắc đầu:
- Dĩ nhiên không phải! Tôi từ trong trận đấu bao năm qua tìm ra, tiếp đó tìm đọc số lượng lớn tư liệu, phát hiện phẫu thuật đơn giản mạch máu lớn trong lồng ngực chính là những loại hình tổn thương kiểu này, tôi bảo công ty nhà thiết kế mẹ tôi giúp mình làm ra trong đêm tăng ca, có điều... Làm còn rất tốt
Rốt cuộc Trần Thương biết cô Mạnh cần thăng cấp nhờ cái gì
Cái này hoàn toàn là ở cạnh siêu năng lực nha
Khả năng đồ họa và tìm tài nguyên trên mạng này, một đêm vẽ nhiều chủng loại bệnh tật như thế, Trần Thương đột nhiên cảm thấy, có tiền có cái gì không tốt?
Chỉ là hơi không nỡ nhìn những lập trình viên phải tăng ca kia
Con mắt Mạnh Hi trừng lớn nhìn chằm chằm Trần Thương, mị hoặc nói:
- Đến đây, tiểu Trần, lấy trân tàng của cậu ra, để giáo sư cũng có thể học tập với, đến lúc đó, tôi sẽ không thể thiếu chỗ tốt của cậu
Trần Thương tự nhiên không để mình bị đẩy vòng vòng, anh miễn dịch đối với dụ hoặc của cô Mạnh
Có điều vẫn nhẹ gật đầu:
- Chờ một chốc lát, lãnh đạo nói chuyện nha.
Quách Vân Phi nhìn cô trò hai người, nghĩ đến Tần Nhạc Minh, bỗng nhiên hơi ao ước
Ghen tị với Trần Thương có được giáo sư như vậy
Dáng dấp đẹp mắt còn nghe lời, mấu chốt còn là nữ thổ hào.
Bề ngoài có thể cảnh đẹp ý vui
Trong lúc học còn có thể chỉ đạo điều giáo
Dựa vào tài phú có thể ăn ngon uống sướng
Ai
Ao ước nha...
Lúc nào tôi cũng có thể có được giáo sư như vậy
Lúc này đã khoảng mười một giờ rưỡi, thời gian một ca phẫu thuật đồng thời không ngắn, mà sau khi tất cả thành tích công bố ra xong, đã cần bắt đầu tuyên bố danh sách thăng cấp.
Hiện tại có thể nói là mấy người vui vẻ mấy người lo nha
Mà tủi thân nhất chính là người thứ mười hai của tổ A vừa rồi
Hiện tại trở thành người thứ mười ba.
Một mặt tức giận nhìn Quách Vân Phi...
…
…
Ngô Đồng Phủ với tư cách một trong người phụ trách chủ yếu cuộc thi lần này, ông đứng tại trên đài, nhìn mọi người, vui mừng nói.
- Tôn xin chào các vị đồng nghiệp, mọi người khỏe, tôi ở đây không cậy già lên mặt, nói vài lời cảm nhận hôm nay
- Hôm nay, tôi cảm nhận lớn nhất, chính là cố gắng và sự phát triển của mọi người
- Tôi thấy được rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, các cậu giỏi hơn so với năm ngoái
- Cũng nhìn thấy rất nhiều người mới, sự gia nhập của các cậu, để chúng ta càng thêm hưng thịnh
Lời nói này xong, lập tức dưới đài tiếng vỗ tay vang lên, Trần Thương không nhận ra Ngô Đồng Phủ, nhưng nhìn tiếng vỗ tay rung trời xung quanh, hình như đây là một người luôn rất được người tôn kính.
Trần Thương nhỏ giọng hỏi:
- Người này là ai thế?
Quách Vân Phi không nói chuyện, trước giơ ngón tay cái lên
- Đây chính là người vô cùng trâu bò
- Là phó viện trưởng Hiệp Hòa, đại chủ nhiệm khoa cấp cứu, sau đó được điều động vào thủ đô làm viện trưởng trung tâm cấp cứu, viện trưởng Ngô tinh thông nhiều loại phẫu thuật ngoại khoa, nhiều lần nhận được giải thưởng tính quốc tế, vừa là viện sĩ Ngô Đồng Phủ
Trần Thương lập tức sững sờ, anh ta chính là Ngô Đồng Phủ?
Cái tên này anh rất quen thuộc, thế nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp mặt
Lúc ấy, khi đến thủ đô thực tập, mặc dù chưa thấy qua, nhưng thường xuyên nghe được cái tên này.
Sau một lúc lâu, Ngô Đồng Phủ tiếp tục nói:
- Tranh tài, chính là muốn có dáng vẻ tranh tài, nhưng nếu bị đào thải, cũng không có nghĩa là các cậu không đủ ưu tú.
- Đưa danh sách thăng cấp ra, tôi hi vọng mọi người không nhụt chí, càng không kiêu ngạo
- Bị đào thải, nói rõ các cậu còn có không gian tiến bộ rất lớn.
- Mà mỗi người thăng cấp, tôi muốn nói cho các cậu chính là, trên vai các cậu sẽ không nhẹ nhõm, sẽ chỉ càng ngày càng nặng.
Nói tới đây, giọng nói của Ngô Đồng Phủ chậm dần, chậm ung dung tựa như đang nói chuyện phiếm, cười nói:
- Tôi có đôi khi cũng không muốn học y, bởi vì tôi cảm thấy mình chẳng qua là một người bình thường, tôi học y là muốn có một chỗ kiếm cơm, cho dù thế nào đi nữa cũng đạt được kết quả như ý.
Ông cụ nhà tôi là một thầy lang, ông nói cho tôi, làm bác sĩ không được đói nha! Đưa bánh bích quy bánh gatô trong nhà có một đống lớn.
Có người nói bác sĩ quang vinh, cũng anh hùng?
Tôi mới không muốn làm cái anh hùng gì
Tôi cũng có nhi nữ tình trường, tôi cũng có cuộc sống của mình, dựa vào cái gì tôi phải làm cống hiến cho người khác, tôi lại không nợ các anh gì mà
- Giáo sư của tôi cũng nói cho tôi một câu, trên đời này nào có cái anh hùng gì? Có điều đều là một đám người đổi lại dáng vẻ cái thân quần áo màu trắng kia, học theo người đi trước, trị bệnh cứu người mà thôi
Nói đến đây, lời nói xoay chuyển
Ngô Đồng Phủ kiên định nói đến:
- Nhưng, cuộc sống luôn thân bất do kỷ, chúng ta mặc vào một bộ quần áo này, thì cũng phải giống như là một người lính, người ta thủ hộ lấy an cư lạc nghiệp cho chúng ta, chúng ta phải cho nhân dân một mảnh an khang