Hai người Tưởng Văn Thụy và Ngô Đồng Phủ vội vàng tiến đến phòng phẫu thuật.
Trên đường đi, bầu không khí ngột ngạt vô cùng.
Áp suất xung quanh bị đè nén đến cực điểm.
Dù sao người bị đâm cũng là nhân viên của bệnh viện mình, hơn nữa còn là phụ nữ mang thai, hiện tại tính mạng hấp hối, bất cứ lúc nào cũng có thể một xác hai mạng.
Hai người tiến đến phòng phẫu thuật, y tá trưởng và bác sĩ Dương ở tổ Lý Vĩ Ngạn đã cung kính chờ đợi từ lâu. Họ vội vàng dẫn theo viện trưởng đi về phía trước.
Tưởng Văn Thụy hỏi:
- Tiểu Dương, tình hình hiện tại của Tuệ Tuệ như thế nào rồi? Đã bắt đầu phẫu thuật hay chưa?
Trên mặt tiểu Dương lộ vẻ sợ hãi, hơi kỳ quái nói không nên lời:
- Chủ nhiệm Tưởng, viện trưởng Ngô, phẫu thuật đã bắt đầu rồi
Tưởng Văn Thụy nhất thời sững sờ:
- Ai làm? Lý Vĩ Ngạn?
Tiểu Dương lắc đầu:
- Không phải, là một bác sĩ hôm nay đến tham gia thi giải đấu kỹ năng bên kia, tên là Trần Thương.
Tưởng Văn Thụy nghe xong lập tức nổi giận đùng đùng.
- Bây giờ là lúc nào hả? Tranh tài sao? Đầu Lý Vĩ Ngạn chứa cứt à? Các người cũng bị ngớ ngẩn hả?
- Ai bảo cậu ta làm?
Tưởng Văn Thụy vốn dĩ xuất thân là bộ đội, giữa chừng mới đổi nghề làm bác sĩ. Lúc ông mời làm đội trưởng đội tân binh vẫn còn nuôi một đống tật xấu quanh người.
Về sau tiến vào trường quân đội học y học, tốt nghiệp lại đến bệnh viện quân khu, sau đó gặp lúc bệnh viện quân khu muốn giải trừ tuân tịch, với tư các là chủ nhiệm khoa cấp cứu, là tấm gương sáng dẫn đầu, ông chủ động rơi hàm.
Khi Ngô Đồng Phủ đến trung tâm cấp cứu đã chủ động mời Tưởng Văn Thụy.
Nhìn thấy chủ nhiệm nổi giận, Tiểu Dương thở dài. Chủ nhiệm thật sự là tính tình nóng nảy.
Nhưng mà chuyện quá gấp. Anh giải thích:
- Chủ nhiệm, lúc ấy căn bản không có người khác. Sau khi bác sĩ Trần cứu được Tuệ Tuệ đã trực tiếp tổ chức phẫu thuật.
- Sau khi mở ngực, Tuệ Tuệ bị vỡ tim, hơn nữa còn gây tổn thương tới động mạch vành, bản thân cô ấy lại đang mang thai, nguy hiểm cực lớn, chắc chắn phải lập tức phẫu thuật. Nếu không, hậu quả khó lường được
- Bác sĩ Trần cũng là không có cách nào. Lúc ấy chúng tôi đã liên hệ với những chủ nhiệm khác, nhưng họ vẫn không thể tới ngay lập tức.
Tưởng Văn Thụy còn muốn nói gì đó nhưng bị Ngô Đồng Phủ trực tiếp đánh gãy:
- Đi tiếp rồi nói, nóng vội cũng vô dụng. Tôi đã gặp qua Trần Thương, năng lực không tệ, nói không chừng cậu ta có thể làm được.
Tưởng Văn Thụy nghe thấy viện trưởng nói vậy, ông chỉ đành lắc đầu đi về hướng phòng phẫu thuật.
Rửa tay, thay quần áo xong.
Tiến vào phòng phẫu thuật.
Họ thấy Trần Thương đang làm phẫu thuật.
Mọi người xung quanh thấy Tưởng Văn Thụy và Ngô Đồng Phủ đến, ngay lập tức gật đầu chào hỏi:
- Viện trưởng, chủ nhiệm Tưởng
Tưởng Văn Thụy đang muốn lên tiếng nói chuyện với Trần Thương lại bị Ngô Đồng Phủ trực tiếp ngăn lại.
Giờ phút này, Trần Thương đang tập trung toàn bộ tinh thần vào một chuyện.
Đợi máy ECMO chuẩn bị cần một khoảng thời gian, thế nhưng Trần Thương nhìn vào vết thương ở động mạch chắc chắn phải mau chóng khâu lại.
Nghĩ tới đây, anh nói với Lý Vĩ Ngạn:
- Máy khử rung tim khởi động! 20WS, phóng điện
Lý Vĩ Ngạn nhất thời kinh ngạc, không biết Trần Thương đang nói cái gì.
Lúc này, bỗng nhiên Ngô Đồng Phủ đứng ra nói:
- Để tôi làm.
Ông vừa nghe đã biết Trần Thương muốn làm gì.
Dùng máy khử rung tim để truyền rung tâm thất, khống chế chảy máu, tranh thủ thời gian đó cấp tốc khâu lại tuần hoàn mạch vành.
Loại kỹ thuật này cũng có, nhưng mà không phổ biến trong cấp cứu.
Kỹ thuật được tiến hành trong trường hợp đặc biệt như là ở điều kiện thiếu hụt, thiết bị chữa bệnh chưa đủ, dưới tình huống không có máy ECMO, hoặc là dưới điều kiện chắc chắn muốn phẫu thuật mà không cách nào kiểm soát tình hình máu chảy.
Ngô Đồng Phủ vì sáng kiến này của Trần Thương mà không nhịn được hơi kinh ngạc và vui mừng. Ông tiếp tục nói với Lý Vĩ Ngạn đứng bên cạnh:
- Mọi người tiếp tục chuẩn bị máy ECMO, lát nữa sẽ khâu trái tim.
Máy khử rung tim có ảnh hưởng rất rõ ràng.
Thời gian để Trần Thương tranh thủ không đến môt phút.
Thế nhưng ngay trong thời gian rất ngắn như vậy
Trần Thương bắt đầu cấp tốc khâu lại khe nứt ở động mạch vành.
Toàn bộ quá trình, nếu như bị những người ngày hôm qua nhìn thấy sẽ tuyệt đối giật nảy mình, bởi vì hiện tại cả Ngô Đồng Phủ cũng đang không cách nào nói nên lời.
Người này quá lợi hại.
Thậm chí còn lợi hại hơn cả mình
Trần Thương này rốt cuộc là ai?
Chẳng lẽ cậu ta vẫn luôn che giấu thực lực?
Ngô Đồng Phủ ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái, phát hiện trên cơ thể anh có một loại khí tràng bàng bạc và mạnh mẽ bao quanh, đến cả chính mình cũng có phần không sánh bằng.
Nhưng mà, lúc này không phải thời gian để chần chờ. Chỉ thấy Trần Thương thần tốc khâu lại, động mạch vành đã được khâu thành công.
Lúc này Trần Thương mới lại lên tiếng:
- Thành lập hệ tuần hoàn nhân tạo, chuẩn bị khâu trái tim. Đưa tôi chỉ khâu không xâm lấn 3-0.
Trần Thương ngẩng đầu, bỗng nhiên trông thấy Ngô Đồng Phủ. Anh nhất thời sững sờ, sau đó gật đầu nhẹ:
- Chào viện trưởng Ngô
Ngô Đồng Phủ cũng gật đầu đáp lại:
- Tôi làm trợ thủ cho cậu?
Trần Thương gật đầu:
- Vâng.
Một câu cực kỳ tùy ý, mọi người xung quanh nghe được lại có cảm giác cực kỳ quỷ quái.
Không sai
Viện trưởng Ngô Đồng Phủ muốn làm trợ thủ cho Trần Thương?
Kể từ giờ, Trần Thương toàn quyền tiếp quản phẫu thuật
Vị trí vết thương cực kỳ nhạy cảm, ở phụ cần động mạch vành. Trần Thương vừa lúc khâu xong ổng chuyển động mạch, vì lẽ đó thời gian khâu cầm máu tiếp theo phải đồng thời tránh đi tuần hoàn mạch vành.
Những thao tác này càng ngày càng gia tăng độ khó.
Ngô Đồng Phủ nhìn Trần Thương, chỉ thấy anh rạch một miếng đệm nhỏ xuyên qua lớp sâu của tuần hoàn mạch vành, sau đó là liên tục khâu lại.
Trong lòng ông ngay tức khắc nhảy lên hai chữ xuất sắc.
Bởi vì cứ tiếp tục như vậy, nháy mắt có thể tránh khỏi việc tuần hoàn mạch vành bị thắt lại dẫn đến nhồi máu cơ tim, phẫu thuật thành công có hiệu quả.
Cũng may diện tích rạn nứt không lớn, chỉ cần khâu lại thần tốc là tốt.
Tuy một phần quan trọng trong cuộc phẫu thuật là cắt đi những cơ tim bị hoại tử không còn chút sức sống, nhưng bởi vì phẫu thuật kịp thời nên quá trình này có thể giảm bớt độ khó, thậm chí là không phải làm.
Toàn bộ quá trình vô cùng thuận lợi trôi chảy.
Chủ nhiệm Tưởng Văn Thụy được viện trưởng mời đến cũng đã tiến vào phòng phẫu thuật ngay từ đầu.
Khi họ nhìn thấy Ngô Đồng Phủ làm trợ thủ cho Trần Thương nhất thời đều trợn tròn mắt.
Đây là tình huống gì?
Nhưng mà…
Rất nhanh sau đó, họ đều ngậm miệng.
Bởi vì thực lực của người này khiến họ hơi cảm giác chấn động.
Cậu ta hình như quá giỏi rồi?
Xử lý các chi tiết của trái tim này, mỗi một đường kim mũi chỉ đều nắm chắc đến cực hạn.
Đây rốt cuộc bác sĩ tài năng như thế nào cơ chứ
Nghĩ kỹ cảm thấy đáng sợ
Từng giây từng phút trôi qua, phẫu thuật càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.
Không bao lâu sau, phẫu thuật chính thức kết thúc.
Ngô Đồng Phủ ngẩng đầu nhìn Trần Thương một cái, không nhịn được hít một hơi thật sâu. Người trẻ tuổi này thật sự rất lợi hại.
Ngô Đồng Phủ làm trong nghề y nhiều năm như vậy, đây là người trẻ tuổi lợi hại nhất ông từng gặp.
Tuyệt đối không có người thứ hai
Vừa rồi, nhìn một màn phẫu thuật khâu trái tim kia, Ngô Đồng Phủ có quá nhiều rung động.
Thậm chí, ông hơi không thể nhìn rõ thực lực của Trần Thương rốt cuộc sâu bao nhiêu.
Phẫu thuật hoàn tất.
Trần Thương nhẹ nhàng thở ra. Sau khi đóng lại máy ECMO, anh nhìn thấy các dấu hiệu sự sống của người bệnh nhanh chóng khôi phục.
Mọi người xung quanh nhất thời cười lên.
Ngô Đồng Phủ cũng chủ động vỗ tay.
Xung quanh anh là tiếng vỗ tay vang dội của tất cả mọi người. Nếu không nhờ Trần Thương, người đồng nghiệp này có lẽ nguy hiểm sớm tối.
Ông cũng nhìn thấy vết thương của Tuệ Tuệ. Nếu như không nhờ Trần Thương, khả năng lúc này họ đang phải đối mặt với nguy cơ sớm tối.
Chỉ cần chậm một chút xíu cũng có thể tạo thành rất nhiều tổn thương không thể chữa.
Còn người ở tổ Lý Vĩ Ngạn, tất cả đều trợn tròn mắt.
Tình trang hoang mang như vậy kéo dài bao lâu?
Họ sớm đã không thèm để ý.
Trong lòng Lý Vĩ Ngạn không nhịn được cười khổ một tiếng.
Tài năng này…
Còn cần họ tới chấm điểm à?
Đây không phải là vả mặt à?
Đến cả viện trưởng Ngô cũng đích thân đứng ra làm trợ thủ, chúng tôi… Tính là cái quần gì
Nhưng mà, nói thật, nếu nói đến chuyện này, họ vẫn là một mặt sáng láng vui vẻ.
Dù sao họ cũng từng làm giám khảo của Trần Thương.
Mà lúc này đâyTưởng Văn Thụy nhìn Trần Thương, nghiêm túc nói:
- Bác sĩ Trần, tôi rất cảm ơn cậu! Cậu là ân nhân của khoa cấp cứu chúng tôi