Nói thật, cho dù là Ngô Đồng Phủ hay là cục trưởng Ngưu Chính, cũng chưa từng thấy chiến trận lớn như vậy
Tâm trạng Tương Văn Thụy kích động
Giờ khắc này, trong lòng có một loại gọi là nhiệt huyết đang dâng trào.
Mà Ngô Đồng Phủ sao lại không phải như vậy chứ?
Ông nhìn mọi người, tâm trạng kích động.
Phòng Hoằng Nghị bị doạ sợ đến rắm cũng không dám đánh, những người đến gây sự kia, thậm chí muốn chạy trốn, nhưng mà nhiều người chi chít như vậy, chạy hướng nào đây?
Trong lòng Ngưu Chính lo lắng, chuyện này đừng có làm lớn chứ
Ổn định
Nếu không có thể sẽ gặp phiền toái.
Tình hình lên cấp cũng quá... Đáng sợ
Nghĩ tới đây, anh nhìn Ngô Đồng Phủ một cái.
Chỉ thấy Ngô Đồng Phủ không hề bị lay động.
Ngô Đồng Phủ hơn ngàn nhân viên ở đây,
Hít sâu một hơi
Hồi lâu, mới nói một câu:
- Tất cả mọi người
- Hôm nay, tôi - Ngô Đồng Phủ đứng ở chỗ này muốn nói mấy câu.
- Những năm gần đây, đã khiến mọi người tủi thân
- Nhưng mà bắt đầu từ hôm nay, tôi phải nói cho mọi người biết chúng ta sẽ không im lặng nữa, tôi - Ngô Đồng Phủ đã hơn năm mươi tuổi hôm nay liều cái mạng già này tôi cũng phải đảm bảo với mọi người
- Chúng ta chắc chắn phải kiên cường.
- Cơ thể mọi người bị bệnh chúng ta có thể trị, nhưng mà có một số người không có lương tâm họ cho là chúng ta mềm yếu, chúng ta hèn nhát, chúng ta yên lặng là bởi vì sợ
Nói tới đây, Ngô Đồng Phủ nhìn chằm chằm vào chỗ những người đến gây sự kia, lớn tiếng nói
- Tôi phải nói cho các người biết chúng tôi không sợ
- Bắt đầu từ hôm nay, bất kỳ người nào gây sự, chúng tôi cũng sẽ xử lý theo pháp luật, không tiếc bất cứ giá nào tôi phải nói cho các người biết chúng tôi sẽ không để mặc cho người làm thịt, chúng tôi không muốn bởi vì tồn tại của các người, ảnh hưởng tới công việc cứu người.
- Chúng tôi cũng không muốn bởi vì những người như các người mà phụ lòng những người tin tưởng chúng tôi
- Mọi người nhìn cho rõ, nhìn thật kỹ mặt những người này, nhớ họ, chắc chắn phải nhớ kỹ họ
- Tôi phải chúc mừng các người, trở thành người nằm trong danh sách đen của bệnh viện chúng tôi
- Bắt đầu từ hôm nay, bệnh viện cấp cứu chúng tôi sẽ thành lập danh sách đen, chúng ta phải làm cho tốt danh sách này, mà những người này sẽ là những người đầu tiên được ghi vào
- Nhìn cho rõ mặt họ đi
Sau khi những người ở chỗ này nghe xong, lập tức cảm thấy xấu hổ vô cùng
Từng người cầm đồ trong tay muốn che mặt mình lại, có người núp sau lưng người khác, có người cúi đầu im lặng, thậm chí có người còn lấy tay che mặt ngồi thụp xuống đất.
Nhưng mà đúng lúc này, Phùng Hoằng Nghị lớn tiếng nói
- Đây là các người đang ỷ thế hiếp người à?
- Chẳng lẽ các người chữa trị sai lầm cũng không cần chịu trách nhiệm à?
Ngô Đồng Phủ nói:
- Trách nhiệm? Đương nhiên là có, nhưng mà không phải điều chỉnh ở chỗ này.
- Mời các người đến Y Điều Ủy xuất trình bằng chứng liên quan, chúng tôi sẽ làm thủ tục trình lên chính phủ
Nói tới đây, Ngô Đồng Phủ hừ lạnh một tiếng:
- Các người xuất hiện ở đây, đừng tưởng rằng tôi không biết là có âm mưu gì, một đám chỉ vì tiền mà bán đứng lương tâm, đừng tưởng là tôi không biết vì sao các người tới đây?
Mọi người lập tức im lặng lại.
Phùng Hoằng Nghị đang chuẩn bị nguỵ biện.
Bỗng nhiên trong lòng Trần Thương vừa động, nhớ lại phần thưởng “Nước thuốc nói thật” vừa nãy.
“Nước Thuốc Nói Thật”, sau khi bấm lựa chọn sử dụng, đối với người bị xác định sử dụng có hiệu lực 1 giờ
Trần Thương kinh ngạc một chút, vội vàng ấn sử dụng với Phùng Hoằng Nghị.
Lập tức
Ngô Đồng Phủ nhìn chằm chằm Phùng Hoằng Nghị, cười giễu một tiếng:
- Tại sao anh không nói chuyện? Anh tới đây là vì cái gì?
Phùng Hoằng Nghị lớn tiếng nói:
- Đương nhiên là vì tiền
- Lão già chết thì chết, vết thương của Phùng Hoằng Phòng cũng không nghiêm trọng, tôi chính là vì tiền
- Cha tôi là anh hùng ông ta chết, bệnh viện các người có thể sẽ bị xui xẻo, đến lúc đó tôi đăng video lên mạng danh tiếng của các người chắc chắn sẽ đem ra quét rác
Tất cả mọi người lạ tức kinh ngạc nhìn Phùng Hoằng Nghị giống như nhìn thằng đần
Ngay cả những “Diễn viên” xung quanh cũng mê man
Có chuyện gì xảy ra?
Ngô Đồng Phủ cũng mê man rồi
Anh ta bị doạ sợ đến choáng váng à?
Ông ta hỏi tiếp:
- Đòi tiền? Muốn bao nhiêu tiền?
Phùng Hoằng Nghị lớn tiếng nói:
- 300 vạn! Tôi đã nghĩ xong, thấp hơn 300 vạn thì đừng nghĩ việc được giải quyết; thấy không quần áo, vòng hoa, băng rôn của chúng ta đều cần tiền, còn có đoàn đội gây sự lòng dạ đen tối này thật con mẹ nó đắt, muốn tận một phần mười nếu chuyện thành
- Còn đồng ý bày mưu tính kế giúp tôi tìm truyền thông, nói họ có 109 cái Weibo có tích V, mấy trăm số công chúng còn có mấy trăm ngàn thủy quân, có thể khiến các người chết chìm trong biển dư luận
- Hừ! Có sợ hay không?
- Ông nhìn đi diễn tốt biết bao, khóc nhiều đến mức suýt nữa tôi còn tin, nếu không tự tay tôi giết chết lão già đấy, chính tôi khóc cũng không đau lòng được như họ
- Điều này thật là tốt, hai thắng
- Chỉ cần hôm nay các người không đồng ý, tối nay chúng tôi sẽ truyền ra một số video đã chuẩn bị tốt
Sau khi Phùng Hoằng Nghị nói xong, tình hình lập tức không thể khống chế nổi.
Phùng Hoằng Nghị không để ý, nhìn luật sư nói:
- Thấy không? Còn có người tài cố vấn nữa chứ? Luật sư lòng dạ đen tối, luật sư rác rưởi sở trường giúp tiền không giúp luật pháp, đắt thì có đắt một chút nhưng mà dùng thật tốt, đứng lên trang cãi nói láo mà mắt không nháy một cái, anh ta nói với tôi, năm nay khi giúp một cá tiểu tam thắng chính thất còn giúp ông chủ lòng dạ đen tối thắng nông dân không có tiền! À! Đúng rồi, gần đây nổ ra cái gì? Có biết đoạn thời gian trước con nhà giàu đâm phải người khác chứ? Bây giờ đã không có chuyện gì, chính là vì vị này ra tay
Luật sư kia vừa nghe, lập tức mê man
Sau khi nói lời này ra, toàn bộ danh tiếng đều mang quét rác rồi
Nhưng mà đúng lúc này, không có người quan tâm đến anh ta vì mọi người đều nhìn chằm chằm Phùng Hoằng Nghị, bởi vì anh ta nói, ông lão là chính tay anh ta giết chết
Mặt Ngưu Chính trắng bệch:
- Anh nói ông cụ Phùng là anh giết chết? Có ý gì?
Phùng Hoằng Nghị cười giễu một tiếng:
- Có ý gì? Đương nhiên là tôi giết chết, các người không làm khám nhiệm tử thi à? Lão già tim chợt ngừng, tôi dùng thuốc là sản phẩm của nước Mỹ, rất là đắt đó
- Các người biết không? Lão già đó chính là đồ ngu
- Rõ ràng là có công lại không muốn, đòi làm nông dân bây giờ thì tốt rồi hai anh em chúng tôi đều chết đói?
- Còn sống cũng không có nhiều tiền lương chúng tôi vẫn còn Thiên Thiên bị bệnh cần chăm sóc, phiền chết đi được chúng tôi liền sắp đặt đợt bác sĩ gây sự này, nhìn hiệu quả không tệ đâu
- Tôi đoán 300 vạn cũng sắp vào tay rồi
- À! Đúng rồi, thuốc này tôi vẫn còn một chai, kế hoạch là để cho em trai tôi uống ở chỗ này, chờ cậu ta ngu xuẩn đi bác sĩ gây sự xong, bị các người đuổi ra, thì sẽ nói là các người giết hắn
- Đây chính là thuốc vẫn còn ở trên người tôi
- Các người đừng nghĩ là sẽ có chứng cớ, lão già đã bị tôi hỏa táng rồi
Giờ khắc này
Tất cả mọi người đều đã rõ sự thật.
Mặt Ngưu Chính trắng bệch, nhìn về phía người xung quanh nói:
- Bắt anh ta lại cho tôi
Mà Ngô Đồng Phủ nhìn về phía nhân viên nói
- Lập tức điều tra camera
Sau khi căng thẳng điều tra, phát hiện người đàn ông thực sự đi vào phòng bệnh, lúc đi ra còn hơi hoảng hốt
Ngưu Chính vội vàng nói:
- Mau lục soát đồ trong người anh ta ra
Trần Thương nhìn một màn này, cười giễu một tiếng.
Có lòng xấu, cái gì cũng không chữa được
Xế chiều hôm đó, cơ quan công an lập tức bắt Phùng Hoằng Nghị về quy án, hơn nữa bắt đầu điều tra, chẳng qua là... Để cho người khiếp sợ là, Phùng Hoằng Nghị hết sức phối hợp, tất cả bằng chứng khai báo đều đúng,
Trợ giúp cơ quan công an thành công phá án, tiếp đó là giao cho toà án nhân dân tiến hành thẩm tra xử lý.
Mà sau khi em trai của Phùng Hoằng Phòng biết được hành vi của anh mình, tức giận vô cùng trực tiếp tố cáo anh trai mình
Toàn bộ hai người đều bị bắt về quy án, chờ tòa án thẩm tra xử lý.
Những người giúp đỡ Phùng Hoằng Nghị, luật sư không có lương tâm cũng bị bắt giữ.
Người bệnh Tuệ Tuệ đã tỉnh lại, khôi phục rất tốt, Tiếu Chấn Hải đối với Trần Thương có thể nói là cảm kích rơi nước mắt