Ngoại khoa tim, Bệnh viện Trung tâm Cấp cứu Thủ đô, hiện tại đang có rất nhiều người ở bên trong.
Tuệ Tuệ đã tỉnh.
Trên mặt vẫn là nụ cười béo múp míp kia, cô nằm không nhúc nhích, nhưng mà dáng vẻ híp mắt lại thật sự đáng yêu vô cùng.
Tưởng Văn Thụy đau lòng nhìn cô gái này, ông đột nhiên cảm thấy những lời nói đau lòng hay lời xin lỗi đều không thể nói được, cho nên không khỏi mở miệng trêu đùa giống như trước đây:
- Tuệ Tuệ, lần này thì cô có thể nghỉ ngơi thật tốt rồi phải không?
Tuệ Tuệ càng cười vui vẻ hơn.
Tiêu Chấn Hải ngồi ở vừa, anh nắm vuốt tay của Tuệ Tuệ, có loại cảm giác sống sót sau tai nạn.
- Tuệ Tuệ, sau này em muốn ăn cái gì thì anh sẽ mua tất cả cho em, anh sẽ nấu cho em ăn, em không cần giảm cân nữa.
- Mập một chút mới tốt, anh nói thật đấy
Nói xong cái mũi anh trở nên chua chua:
- Chỉ cần em sống thật tốt thì em như thế nào anh đều thích cả.
Tuệ Tuệ nhìn thấy chồng của mình như vậy, nước mắt cũng từ từ trượt xuống má.
- Chấn Hải, họ luôn nói rằng em không xứng với anh, nói em vừa béo vừa ngốc, lại còn không nhạy bén, hiện tại em... càng không xứng với anh.
Giọng nói yếu ớt của cô vang lên bên tai Tiêu Chấn Hải, một người đàn ông từ trước tới nay đã đối mặt với bao nhiêu người bệnh nguy nan vẫn không có cau mày, hôm nay không biết đã khóc bao nhiêu lần rồi?
Tuệ Tuệ quay người nhìn Trần Thương:
- Tôi nhớ được anh... Anh là người đã cứu tôi, cám ơn anh.
Trần Thương cười nói:
- Không có gì đâu, cô không sao là tốt rồi.
Bỗng nhiên Tưởng Văn Thụy nói:
- Tuệ Tuệ, chờ khi nào cô khá hơn thì về nhà sinh con đi, qua kỳ nghỉ sinh thì hãy trở lại đi làm, lần này coi như cô được nghỉ phép dài hạn.
Mỗi lần Tuệ Tuệ cười thì cặp mắt trên khuôn mặt mũm mĩm của cô sẽ nheo lại.
Ngô Đồng Phủ cũng khẽ gật đầu một cái:
- Khi nào cô sinh em bé rồi thì đến bộ phận hộ lý làm đi, bên kia thiếu một phó chủ nhiệm.
Tuệ Tuệ nghe xong, đôi mắt tức khắc trừng to:
- Chủ nhiệm Tưởng… Chẳng lẽ ngài không cần tôi nữa hả?
Tuệ Tuệ vừa nói câu này vừa chảy nước mắt.
Tưởng Văn Thụy nghe thấy thế cũng mềm lòng, cái mũi ông cũng chua xót như là bị cảm lạnh:
- Việc này không phải là suy xét đến sức khỏe của cô à? Cô không thể trực ca đêm, sau này phải chăm sóc con mình cho tốt nữa.
- Lại nói, ở đâu mà không phải là công tác? Tuệ Tuệ, cô phải tuân theo an bài của tổ chức.
Tuệ Tuệ nghẹn ngào, cô không nói chuyện, trên khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy không cam lòng:
- Tôi... Tôi thích cấp cứu, tôi muốn làm lâm sàng, tôi không muốn đi phía sau...
- Chủ nhiệm, tôi không sợ, tôi thật sự không sợ. Viện trưởng, tôi vẫn có thể làm ở tuyến đầu, đừng để tôi ở đằng sau...
Những lời này như là một cây kim đâm vào trong lòng mọi người.
Thật là một người tốt
Tại sao hết lần này tới lần khác những người như vậy phải bị thương chứ?
Tiêu Chấn Hải nhìn Tuệ Tuệ, lắc đầu:
- Tuệ Tuệ, thật ra anh đã sớm nghĩ tới chuyện này rồi, anh ở tuyến đầu đã rất vất vả, nhưng mà ngoại trừ mọi người thì chúng ta vẫn còn có gia đình nhỏ của mình nữa
- Em cũng sắp sinh rồi, chẳng lẽ sinh xong chúng ta đưa con về quê hả?
Tuệ Tuệ nằm yên không nói chuyện nữa, cô nhắm mắt lại mặc cho nước mắt tuôn ra.
...
...
Mọi người thấy thế, cũng thở dài, sau khi an ủi một phen thì cũng cho Tiêu Chấn Hải nghỉ phép.
Để anh ta có nhiều thời gian bên cạnh vợ mình, chăm sóc cho Tuệ Tuệ thật tốt.
Ngay sau khi Ngô Đồng Phủ rời khỏi phòng bệnh, ông lập tức nhận được một cuộc gọi từ văn phòng bệnh viện.
- Viện trưởng Ngô, vừa rồi có một lãnh đạo của Ủy ban Y tế tìm anh. Anh không có nhận điện thoại cho nên người nọ đã tới thẳng phòng làm việc, hiện tại đang đứng ở cửa ra vào đợi ngài.
Ngô Đồng Phủ nghe xong, lập tức sửng sốt một chút, ông trầm ngâm một lát.
- Anh bảo ông ta chờ đi
Ông nói xong lập tức cúp điện thoại, khiến mọi người sững sờ
Tưởng Văn Thụy nhìn viện trưởng, anh hơi bội phục, Ngô Đồng Phủ thật sự là một người mạnh mẽ
Có điều, danh tiếng của người ta không phải có tiếng không có miếng, mà là người thật việc thật
Đại hồng thủy năm chín mươi mấy, ông đi tới tuyến đầu với tư cách là nhân viên đội y tế hậu viện.
Năm 2000, ông hưởng ứng sự kêu gọi của quốc gia đi Tân Cương hai năm
Năm 2003, khi tình hình bệnh dịch vừa mới bắt đầu, lúc đó ông đang làm chủ nhiệm, dẫn theo một đống người hăng hái tiến lên tiền tuyến.
Động đất ở Sơn Đông càng lập được chiến công hiển hách
Loại người như vậy, cho dù bạn có cầm chức vị đi ép buộc thì cũng sẽ ép không được. Người ta kiên cường như thế, xương bằng thép, đổ thêm bê tông bên trong, ông chính là anh linh.
Một câu
- Để ông ta chờ đi
Thật ra mọi người đều biết là chuyện gì.
Trung tâm cấp cứu xảy ra chuyện lớn như vậy, một đám bệnh viện tụ tập cùng một chỗ, khẳng định đã sớm có người báo lên trên rồi. Hơn nữa, Ngô Đồng Phủ cũng đã nói một vài lời không “Thỏa đáng”, vì lẽ đó nên các bộ môn tương quan sẽ lập tức phái người đến.
Dù sao thì một khi những ngôn luận này truyền lên mạng, tất nhiên sẽ khiến cho “người có tâm” quạt gió thêm củi.
Đúng như những gì mà người náo loạn bệnh viện đã nói hôm qua
Họ có mấy trăm Weibo đại V, có hơn mấy trăm Wechat công chúng và các con đường tuyên truyền bên truyền thông.
Đây đều là công cụ và trận doanh để phản kích của những người có tâm kia.
Sỡ dĩ Ngô Đồng Phủ treo ông cũng là vì cái này
Tưởng Văn Thụy bất đắc dĩ nói:
- Lãnh đạo tới... Như vậy có tốt hay không?
Ngô Đồng Phủ cau mày:
- Tưởng Văn Thụy, uổng cho cậu còn từng làm lính, vì thưởng thức cỗ nhiệt huyết và tràn đầy sức lực của cậu cho nên tôi mới đề bạt cậu lên làm chủ nhiệm, thế mà bây giờ cậu lại trở thành như vậy?
- Lãnh đạo thì sao? Lãnh đạo tới rồi thì tôi không thể đi làm? Lãnh đạo tới cho nên tôi không thể mở họp? Hay là lãnh đạo tới thì tôi không được phẫu thuật nữa?
- Đi! Đi với tôi mở họp nào
Nói xong, Ngô Đồng Phủ cầm điện thoại lên, thông tri văn phòng và chủ nhiệm tất cả các khoa, có thể tới thì chắc chắn phải tới, không thể tới thì nhờ người khác mang bút ghi âm tới
Trần Thương trợn tròn mắt
Cho tới nay anh đều cảm thấy người như Ngô lão là nhân vật biết nhìn xa trông rộng, biết cân nhắc lợi và hại, là nhân tinh trong nhân tinh! (*)
(DG: Nhân tinh (人精): Người có đầu óc, biết suy nghĩ, có nhiều tâm nhãn, có thể tính kế người khác. Họ rất khôn khéo, không dễ bị lừa, xử sự khéo đưa đẩy, nhưng không có hại người.)
Không ngờ ông ấy cũng là một người có cá tính
Một con người có tính khí bướng bỉnh, trông còn hơi đáng yêu?
Trần Thương bất đắc dĩ lắc đầu.
...
...
Quan Cảnh Sơn sững sờ
Mà nhân viên văn phòng bệnh viện cũng là vẻ mặt lúng túng cùng với hoang mang
Bởi vì...
Vừa rồi lãnh đạo Ủy ban Y tế ở ngay bên cạnh họ
Quan Cảnh Sơn tức giận tới mức muốn cười, cái tên Ngô Đồng Phủ này thật mẹ nó không phải thứ gì.
- Bảo ông ta chờ?
Tại sao câu này nghe vào trong lỗ tai ông lại khó chịu tới như vậy chứ?
Một lát sau, điện thoại của nhân viên công tác vang lên:
- Chuyện này... Lãnh đạo, viện trưởng muốn mở một cuộc họp....
Quan Cảnh Sơn tức giận.
Cái này rõ ràng là không có việc gì, lại bỏ mặc mình ở đây.
Cái tính xấu nhiều năm như vậy mà vẫn còn chưa sửa được à?
Nghĩ tới đây, Quan Cảnh Sơn tức giận nói:
- Tôi đi nữa, tôi muốn xem thử ông ta mở họp về cái gì.
Nhân viên công tác ngẩn người.
Bên trong phòng họp lớn.
Ngô Đồng Phủ nhìn mọi người, nói:
- Chuyện hôm nay mọi người cũng biết rồi đấy, vấn đề vô cùng lớn và ảnh hưởng xấu cũng là vô cùng
- Hôm nay trọng điểm hội nghị của chúng ta là thảo luận về sổ đen mà tôi đã đề cập tới.
- Tôi đang nói việc thảo luận về cách thức hoạt động của sổ đen, không phải là nói nó nên hay không nên hoạt động.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Nói thật, không phải tất cả lãnh đạo bệnh viện đều giống như Ngô Đồng Phủ.
Rất nhiều người cũng sẵn sàng đồng ý dàn xếp ổn thỏa, không muốn vướng phải phiền toái.
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Thế nhưng mà Ngô Đồng Phủ còn đang nổi nóng, ai nói gì thì ông cũng không nghe lọt vào lỗ tai.
Ngay lúc này, Quan Cảnh Sơn bước vào phòng họp.
Ngô Đồng Phủ nhìn thấy người tới là ai, sau đó nói thẳng:
- Đi ra ngoài, chỗ này đang họp
Quan Cảnh Sơn ngơ ngẩn
Mẹ nó...