Không sai
Không chỉ có Quan Cảnh Sơn ngây ngẩn.
Ngay cả những người ở trong phòng họp cũng ngây ngẩn.
Trên mặt những vị chủ nhiệm, phó viện trưởng, bí thư tràn đầy mờ mịt
Đây chính là chủ nhiệm Quan đó
Viện trưởng Ngô cũng quá cứng rồi?
Hôm nay Quan Cảnh Sơn sắp bị tức chết.
Nhất thời cảm giác bệnh can khí không thoải mái.
Vừa mới bảo mình chờ ở đằng kia, hiện tại lại gạt mình sang một bên.
Bây giờ thì còn hay nữa, tôi mẹ nó đích thân tới tận cửa, thế mà lại bị đuổi ra ngoài
Tôi cũng là chủ nhiệm đấy
Có thể cho tôi chút mặt mũi không hả?
Quan Cảnh Sơn tức bốc khói:
- Tôi không đi ra đấy
Ngô Đồng Phủ vẫn còn đang tức giận, nhìn thấy cái tên này là ông càng không thoải mái hơn
Muốn cứng với tôi?
Ông tức giận nói:
- Bảo vệ đâu rồi? Gọi bảo vệ đến cho tôi
Quan Cảnh Sơn chột dạ, đây là địa bàn của người ta, dựa theo cái tính bướng bỉnh của lão đầu này thì đúng là chuyện gì cũng có thể làm được, cho nên ông lớn tiếng chất vấn:
- Ngô Đồng Phủ, ông muốn làm gì?
Nhất thời, trong văn phòng to lớn bỗng dưng rơi vào im lặng.
Hơn sáu mươi đại chủ nhiệm ngồi trong phòng không biết làm thế nào.
Ngô Đồng Phủ thấy Quan Cảnh Sơn, ánh mắt kiên định nói:
- Ông tới đây làm gì? Nói thẳng đi, nói xong rồi thì đi đi, tôi còn đang mở họp.
Quan Cảnh Sơn nghe thấy vậy, cực kỳ tức giận, làm gì còn chú ý tới việc mình đang ở trong trường hợp nào nữa:
- Ông cho rằng chuyện này là do một mình ông định đoạt thôi à? Một mình ông thì có bản lĩnh lớn tới mức nào hả? Sao ông không bay lên trời luôn đi? Ngô Đồng Phủ! Tật xấu không bỏ
Lúc này, Ngô Đồng Phủ cũng có sức cãi nhau:
- Tôi bay lên trời đấy! Đây không phải là nhà ông, đây không phải là nhân viên của ông, ông ngồi trong văn phòng thì làm sao mà thấy được cảnh tượng đâm dao trắng vào, rút dao đỏ ra, cho nên ông đương nhiên là không hoảng hốt
- Ông là lãnh đạo, còn tôi là bác sĩ! Chúng ta không giống nhau
- Ông không nhìn thấy khi hơn hai ngàn người đứng ở trong sân nhìn chằm chằm vào tôi, trong lòng tôi không bình tĩnh tới mức nào
- Ông có biết cảm giác của tôi khi hơn hai ngàn ánh mắt mang theo chờ đợi nhìn chằm chằm vào mình không? Tôi hổ thẹn với chức vị này, tôi con mẹ nó hổ thẹn với những nhân viên kia
- Họ đi theo tôi là vì tín nhiệm tôi, nói câu không tốt là họ giao cả tính mạng của mình cho tôi
- Ông có hiểu không hả?
- Ông có biết vừa rồi cô y tá kia nói với tôi cái gì không?
- Nói là viện trưởng, tôi vẫn muốn làm tuyến một, không muốn làm chủ nhiệm ở bộ phận hộ lý, nghe được lời này ông có thấy đau không? Cô ấy bị đâm mà còn có thể nói những lời như vậy, ông có hiểu không?
- Ông đi mà nhìn, máu trên áo blouse trắng kia không phải là máu của người bệnh khi đang cấp cứu, mà chính là máu của cô y tá đó
- Ông nói tôi tật xấu không bỏ? Quan Cảnh Sơn, ông thì biết cái gì hả, còn nói như vậy nữa... Ông mẹ nó cút ra ngoài cho tôi! Tuyệt giao
Từng câu từng lời cực kỳ âm vang hữu lực, nói xong câu cuối cùng, Ngô Đồng Phủ còn vỗ bàn thật mạnh.
Tất cả bác sĩ đang ngồi đều im lặng
Ngô Đồng Phủ nói xong, tức giận đến mức ngực đau, ông móc một viên Nitroglycerin từ túi áo ra rồi đặt ở dưới lưỡi.
Lúc này, Quan Cảnh Sơn cũng bùng nổ cơn giận
- Ông bảo tôi cút ra ngoài? Tôi mẹ nó không phải là bác sĩ à? Tôi làm bác sĩ cả một đời, còn ít hơn ông hả? Ngô Đồng Phủ ông thật là trâu bò quá đi?
- Làm viện trưởng là giỏi lắm hả?
- Chỉ có mình ông nhiệt huyết! Chỉ có ông là quang vinh! Chỉ có ông là muốn làm chút gì đó cho các bác sĩ à?
- Lại nói, ông muốn so với tôi đúng không? Tôi hỏi ông, ông trâu bò cái gì? Những nơi ông đi, cái nào mà tôi chưa đi qua?
- Lúc động đất còn không phải cái thằng này cứu ông?
- Ông có thấy không? Tại sao tôi lại đi tuyến hai, đôi tay như vậy còn có thể làm phẫu thuật à? Ông mẹ nó cũng không nghĩ thử xem tôi có thể còn làm phẫu thuật được hay không?
- Thấy không? Ngón tay này là do lúc ấy thiếu máu dẫn tới hoại tử, phải cắt đổi giả
- Ông trâu bò? Mỗi ngày tôi đều phải uống Nifedipin, Amlodipine, Metformin, Clopidogrel... Chộp một cái là một đống.
Ngô Đồng Phủ tức giận kéo áo ra cho Quan Cảnh Sơn xem ngực mình, nói:
- Ông cao huyết áp thì hay quá ha? Bệnh tiểu đường trâu bò? Mọc ban trâu bò? Thấy không? Hai cái giá đỡ! Bốn mươi tám giờ phẫu thuật cường độ cao làm cho đấy
- Còn nữa, đây là Nitroglycerin
Quan Cảnh Sơn sững sờ:
- Giá đỡ rất giỏi? Ông nhớ rõ người bệnh viêm gan lúc ấy không? Ai dám làm phẫu thuật, cuối cùng còn không phải là tôi làm? Điều kiện có hạn, tôi bị bại lộ, tôi mẹ nó có nói cái gì chưa?
- Lúc này ông còn đòi so đo với tôi? Tôi tới đây tìm ông là để giải quyết vấn đề, không phải tìm ông để gây chuyện
Ngô Đồng Phủ hít sâu một hơi:
- Ông so đo với tôi làm gì, đi làm lãnh đạo của ông không phải tốt sao? Chuyện hôm nay ông đừng đụng vào, ai tới tôi cũng sẽ không nể mặt mũi, cùng lắm thì tôi không làm nữa, người nào thích làm thì làm đi
Quan Cảnh Sơn lớn tiếng nói:
- Ông không thèm hỏi xem hôm nay tôi đến làm gì? Vừa tới đã bảo đi rồi
Ngô Đồng Phủ:
- Có thể là cái gì nữa? Còn không phải là nói chuyện à? Có thể có chuyện gì chứ? Không phải tôi vừa nói tôi muốn thiết lập sổ đen à? Tôi nói cho ông biết, cuộc họp hôm nay tôi sẽ nói về việc làm thế nào để vận hành sổ đen
Quan Cảnh Sơn nói:
- Được rồi, được rồi, bác sĩ nhiệt huyết trên cả nước không phải chỉ có một mình ông, hôm nay tôi tới đây là để bàn chuyện này
- Lãnh đạo đã biết việc hôm nay, trải qua một hồi thảo luận khẩn cấp, mọi người đã quyết định để ông làm thử chế độ sổ đen trong bệnh viện của mình, nhưng mà... Không thể vi phạm tinh thần chủ nghĩa nhân đạo, họ để cho ông cân nhắc nhìn mà làm
Ngô Đồng Phủ nhất thời tò mò:
- Không phải ông đến để phê bình tôi à?
Quan Cảnh Sơn hít sâu một hơi:
- Lão Ngô, không phải chỉ có một mình ông đang chiến đấu
Nói xong, Quan Cảnh Sơn quay người rời đi.
Ngô Đồng Phủ chợt phát hiện cái lưng của vị chủ nhiệm Quan cao lớn, cường tráng trước kia bỗng dưng đã còng xuống rất nhiều.
Làm thử chế độ sổ đen?
Nghĩ tới đây, Ngô Đồng Phủ vội vàng chạy ra ngoài:
- Lão Quan, cám ơn! Cái này... Xin lỗi ha
Quan Cảnh Sơn cũng không quay đầu lại:
- Cút
...
...
Mà lúc này, Lý Vĩ Ngạn và mấy người khác cũng phát sầu trong lòng.
Đó là chấm điểm cho Trần Thương về việc hôm nay.
Phải căn cứ biểu hiện của Trần Thương để cho ra điểm số tương ứng.
Vu Chí Cường nhìn Lý Vĩ Ngạn và những người khác:
- Bác sĩ Lý, anh là tổ trưởng, anh chấm điểm là được rồi.
Các thành viên trong tổ của Lý Vĩ Ngạn đưa mắt nhìn nhau
Đường Linh Linh dứt khoát nói:
- 100 đi, dù sao... Chúng ta cũng không biết là nên cho bao nhiêu điểm, trình độ của anh chàng Trần Thương này còn cao hơn so với chúng ta.
Lý Vĩ Ngạn gật đầu:
- Không sai, như vậy thì cho cậu ta điểm tối đa đi.
Vu Chí Cường sửng sốt một chút:
- Điểm tối đa?