Lúc này, Tưởng Văn Thụy và Ngô Đồng Phủ đi tới, nói:
- Đúng vậy! Điểm tối đa! Biểu hiện hôm nay của Tiểu Trần cực kỳ ưu tú, sự tham gia của cậu ấy... Thành công cướp lại Tuệ Tuệ từ trong tay hung thủ và ngay lập tức thực hiện ca mổ vỡ tim thành công, tôi cho điểm tối đa
Vu Chí Cường nghe thấy vậy, tức khắc trừng to mắt:
- Hôm nay... Chuyện hôm nay là... là do… Tiểu Trần làm?
Ông cũng biết hôm nay trung tâm cấp cứu xảy ra chuyện.
Chuyện này truyền đi rất nhanh, rất nhiều người trong giới chữa bệnh đều biết tới.
Nhưng mà họ không ngờ, nhân vật quan trọng trong câu chuyện này lại là Trần Thương?
Vu Chí Cường cũng là hơi kinh ngạc
Mọi người nhìn thời gian cũng gần tới rồi.
Ngô Đồng Phủ nói:
- Đi thôi, đi qua đi, phóng viên hẳn là đã chờ sốt ruột.
Hôm nay là nghi thức trao giải Cuộc thi phẫu thuật khoa ngoại toàn quốc.
Đài truyền hình trung ương cũng có tham dự.
…
…
Hôm nay trong hội trường, mọi người đã không còn vui vẻ như trước nữa.
Trong lòng mọi người tràn đầy sự căm phẫn, họ ngồi ở chỗ đó, thảo luận sự kiện Phùng Hoằng Phòng tấn công bác sĩ ở Trung tâm Cấp cứu Thủ đô.
Loại chuyện này khi xảy ra thì thường không phải là sự kiện ngẫu nhiên.
Nhưng mà
Hai nghìn nhân viên y tế ở Trung tâm Cấp cứu Thủ đô đã tập hợp lại, họ tiến hành một cuộc đối kháng im lặng với những người gây sự ở bệnh viện, tiến hành sự phản kích im lặng.
Hành vi này cổ vũ cho mỗi một người ở đây
Họ ước gì có thể đi tới gia nhập, trở thành một thành viên trong đó.
Mặc dù chỉ là ánh nhìn chăm chú, nhưng mà... như vậy là đã đủ làm cho lòng tin ngưng tụ.
Trên những gương mặt trẻ tuổi tràn đầy chân thành
Mạnh Hi và những thí sinh dự thi cũng đã lục tục trở về, họ ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng lại có ngàn vạn suy nghĩ.
Khi Trần Thương ra ngoài chuẩn bị đón xe thì chuông điện thoại vang lên.
Là Thi Dương.
- A lô? Trần Thương, cậu về khách sạn chưa?
Trần Thương:
- Tôi đang ở cửa chính trung tâm cấp cứu, đang chuẩn bị đi.
Thi Dương cười một tiếng:
- Đúng lúc, tôi cũng ở gần đó, chờ tôi hai phút, tôi đưa cậu qua.
Hai phút trôi qua, xe của Thi Dương dừng ở bên lề đường, Trần Thương đi tới vội vàng nói cám ơn.
Thi Dương bỗng nhiên nói:
- Tôi nghe nói hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó? Có người tấn công bác sĩ?
Trần Thương gật đầu:
- Ừ, đúng vậy.
Thi Dương nghe đến đó, lập tức khẩn trương hỏi:
- Có vấn đề lớn không?
Trần Thương hơi may mắn:
- Trái tim bị dao đâm vào, nhưng mà... đã cấp cứu kịp thời cho nên vấn đề không lớn, suýt nữa là người đã không còn…. Mấu chốt là những người đến gây chuyện bệnh viện kia còn đốt vòng hoa trong sân để thị uy.
Thi Dương nghe Trần Thương kể, tức giận đến mắng một tiếng:
- Đám chó chết, thật sự là không biết xấu hổ.
Trần Thương thở dài:
- Gánh nặng đường xa.
Thi Dương cũng là bất đắc dĩ lắc đầu:
- Sau khi tôi tốt nghiệp thì đã làm năm năm ở Hiệp Hòa, đó là năm năm nhịn nhục, tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Sau đó tôi có một cơ hội bước vào lĩnh vực kinh doanh thiết bị, sau đó đầu quân vào Medtronic. Tôi làm sáu năm thì đã bước lên vị trí tổng đại kinh lý Hoa Đông.
- Ngay từ đầu thì tôi cảm thấy học y có địa vị rất cao, được mọi người tôn kính, thu nhập cũng khả quan, sau này tôi phát hiện bác sĩ cũng thế mà thôi. Rồi tôi bước ra ngoài, tiến vào công ty dược phẩm, lúc này tôi mới biết được cái chức tiến sĩ Hiệp Hòa của tôi là nổi tiếng đến thế nào
- Ở trong bệnh viện thì tôi chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, không là cái rắm gì trong mắt mọi người. Nói mình ở Hiệp Hòa thì thấy rất kiêu ngạo, nhưng mà cậu ở trong cái vòng này thì mới biết mình cũng chả là cái gì.
- Nhưng mà khi tôi đi tới công ty dược phẩm, tôi phát hiện trình độ và kinh nghiệm của tôi tại Hiệp Hòa lại cực kỳ nổi tiếng ở xí nghiệp. Về cơ bản thì tôi đã nhảy việc hai năm một lần và đạt được vị trí tổng đại lý ở khu Hoa Đông trong vòng vài năm. Chưa đến bốn mươi tuổi mà tôi đã kiếm được số tiền khi tôi làm bác sĩ phải kiếm cả đời mới có, tôi cảm thấy tôi không lỗ.
- Hơn nữa, hiện tại ai mà dám gây sự với tôi, tôi sẽ trực tiếp xử đẹp tên đó, ai cũng là người, thằng này nhẹ nhàng với mày để làm gì? Dựa vào cái gì mà thằng này phải bị bắt cóc đạo đức, tôi thiếu nợ mấy người à? Tôi cảm thấy hiện tại rất tốt
Trần Thương gật đầu, không nói chuyện.
Thi Dương nói cho Trần Thương nghe, nhưng mà... đó cũng như là nói cho chính anh nghe, nói cho bản thân rằng tôi không hối hận.
Sau khi lảm nhảm vài câu thì Thi Dương đã đưa Trần Thương đến cửa chính khách sạn, anh bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, Trần Thương này, tôi có mang cho cậu một chút quà đặc sản, cậu cho tôi địa chỉ đi. Tối nay sẽ có một chuyến hàng tới công ty chi nhánh tại Đông Dương, thuận tiện gửi quà của tôi theo, ngày mai tôi nhờ người đưa đến nhà cậu.
Trần Thương vội vàng từ chối:
- Anh Thi Dương quá khách sao rồi, cái này thực sự không cần thiết.
Thi Dương cười lắc đầu:
- Không phải là thứ gì quý giá đâu, chỉ là vài con vịt nướng thôi, còn có chút đồ ăn uống, không đáng giá gì cả, chỉ là chút tâm ý thôi.
Sau khi đưa đẩy một phen, Thi Dương cười nói:
- Cậu rất hợp ý tôi, chúng ta kết bạn đi.
...
...
Mạnh Hi nhìn thấy Trần Thương trở về, tức khắc kinh ngạc và vui mừng:
- Cậu không có chuyện gì chứ?
Trần Thương nhíu mày:
- Tôi thì có chuyện gì được?
Mạnh Hi nói một cách lo lắng:
- Tôi nghe nói ở trung tâm cấp cứu có người tấn công bác sĩ, tôi lo cậu sẽ xảy ra chuyện
Mạnh Hi thích nói đùa, tính cách của người này tương đối thẳng tuột, cái này có quan hệ rất lớn tới việc sống mười mấy năm ở bên Mỹ của cô ấy.
Thật ra, Mạnh Hi rất ít khi nói đùa với người xa lạ, cũng vẫn luôn có tạo cảm giác về khoảng cách, cô ấy có ý thức bảo vệ bản thân rất mạnh. Nhưng mà khi đối mặt với Trần Thương hay những người quen biết thì cô sẽ nói đùa tương đối nhiều, có đôi khi nói liến thoắng không dứt, nghĩ cái gì nói cái đó.
Trần Thương lý giải điều này cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, anh chỉ cười cười là được.
Khi mà Mạnh Hi biết bên kia xảy ra chuyện thì đã lo lắng cực kỳ, cô gọi điện thoại tới mà không có ai bắt máy.
Hiện giờ nhìn thấy Trần Thương không có việc gì, Mạnh Hi mới nhẹ nhàng thở ra.
…
TG: Tôi nói chút chuyện, kỳ thật, tôi đã suy nghĩ rất lâu về chân ngôn dược tề (huyết thanh nói thật), thậm chí đây là chương xuất hiện sau khi tôi đã sửa đại cương. Trong đại cương không phải là như vậy, cốt truyện ban đầu là sau đó Trần Thương bị bắt, tiếp đó các bác sĩ cùng ký một lá thư, có cảnh sát tham dự vào, điều tra cẩn thận, quần chúng tố cáo... vâng vâng, nhưng mà quá rõ ràng, trong vòng hai ngày thì tôi viết chúng không xong được.
Dựa theo khả năng kéo dài truyện của mình, ừm, tôi đoán là phải thêm mười mấy chương nữa, hơn nữa còn hơi việc mà nếu viết ra cũng không tốt cho lắm.
Tôi suy nghĩ thật lâu, cảm thấy mấy việc cãi cọ như vậy thì không nên viết nhiều, tôi nên tuyên truyền nhiều năng lượng tích cực hơn.
Tôi biết là nó không hoàn mỹ, rất nhiều cảm xúc đều bị kéo lên, hơi nén giận, tôi chỉ có thể thay cái góc độ để phát tiết ra ngoài.
Nhưng mà bất luận như thế nào, tôi cảm thấy như vậy cũng coi như là đã giải quyết, rốt cuộc thì cuộc sống đâu có viên mãn nhiều như vậy, đúng không.
Cám ơn