Bối cảnh chính là đoạn video ngắn ngủi kia.
- Viện trưởng Ngô Đồng Phủ đã nói rằng tài năng phẫu thuật của Trần Thương chính là tài năng tuyệt vời nhất mà ông từng thấy trong cuộc đời của mình... Biểu hiện của Trần Thương cũng chính là thứ làm cho người ta bội phục nhất. Đây là một người trẻ tuổi không hề tầm thường, nếu Tỉnh Nhị Viện có người trẻ tuổi như thế này, tôi tin tưởng rằng Tỉnh Nhị Viện sẽ càng ngày càng phát triển tốt hơn nữa
- Chủ nhiệm Quan Cảnh Sơn của Uỷ ban Y tế Quốc gia đã đánh giá rất cao hành động của Trần Thương. Ông nói anh chính là một anh hùng trong số các bác sĩ, dám hy sinh mình vì người khác, không sợ nguy hiểm, cấp cứu cho người bệnh trong cơn nguy hiểm. Đây là một đại diện tiên phong của thế hệ nhân viên y tế
- Đồng thời, ông cũng đánh giá cao quá trình xây dựng quyết đoán, toàn tâm toàn ý chữa trị cho người bệnh và ông cũng tán thành hành vi dũng cảm đề cử có năng lực của tỉnh Nhị viện ở Đông Dương. Ông cho rằng...
- Đất nước chúng ta sẽ tiếp tục củng cố và cải thiện hệ thống chữa bệnh cải cách, sau đó gia tăng hình phạt... Phòng ngừa và ngăn chặn những chuyện giết hại và làm tổn thương đến các bác sĩ. Đồng thời, cũng sẽ đưa vào sổ đen ở bệnh viện trung tâm cấp cứu của thủ đô...
...
Nghe xong tin tức này, Tần Hiếu Uyên sững sờ
Vốn dĩ, ông phải rất hưng phấn và kích động chứ
Bởi vì hành vi của Trần Thương đã nhận được sự chấp thuận của chủ nhiệm Quan cục quản lý nhà nước về Y học Cổ truyền Trung Quốc, đây là vinh dự lớn lao cỡ nào nha? Với tư cách là viện trưởng của tỉnh Nhị viện... Chuyện này chính là sự công nhận lớn nhất dành cho ông
Đợi đến khi tin tức này được công bố ra ngoài, vinh dự chắc chắn sẽ kéo nhau đến
Thế nhưng...
Vì sao Tần Hiếu Uyên lại phải im lặng.
Khi ông nhìn thấy Trần Thương cầm đao vật lộn với bọn lưu manh ở trong hình, chẳng biết tại sao, tâm lý của ông lại lo lắng muốn chết.
Vinh dự cái gì?
Khen ngợi cái gì?
Tất cả mọi thứ đều lạnh nhạt và vô vị cả thôi...
Còn Tần Duyệt thì trực tiếp khóc tại chỗ
Từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má rồi trực tiếp làm ướt khuôn mặt của cô. Cô không muốn Trần Thương trở thành anh hùng gì hết, cô chỉ muốn Trần Thương ở bên cạnh cô thật tốt là được rồi. Cho dù Trần Thương có hơi ngu ngốc một chút, ngờ nghệch một chút, bình thường một chút cũng không có gì quan trọng cả.
Chỉ cần anh sống thật tốt là được rồi, dù anh có đạt chức vô địch hay không cũng không quan trọng gì hết
Nhìn thấy vậy, Ký Như Vân vội vàng cầm một tờ khăn giấy qua, đau lòng nói với cô:
- Được rồi, Duyệt Duyệt, không có chuyện gì đâu mà. Cậu của con cũng đã nói rồi, Trần Thương chỉ hơi mệt mỏi nên nghỉ ngơi mà thôi. Không có chuyện gì, con không nên lo lắng quá.
Tần Duyệt được mẹ mình an ủi như thế, nhất thời khóc nấc lên:
- Mẹ ơi... Ô ô, con không mong Trần Thương làm anh hùng gì hết. Mỗi ngày, anh ấy phải cứu nhiều người như vậy, vốn dĩ đã rất mệt mỏi và khổ cực rồi. Bây giờ, anh ấy còn phải vật lộn với bọn lưu manh nữa hay sao...
Ký Như Vân vội vàng trấn an cô:
- Được rồi, con nhìn tiểu Trần xem, cậu ấy vốn rất lợi hại mà. Con nhìn cậu ấy xem, chỉ cần hai cái liếc mắt là có thể khuất phục bọn lưu manh kia rồi, không có chuyện gì cả, không khóc nữa nha.
Lúc này, không chỉ có Tần Hiếu Uyên và những người xung quanh là thấy được tin tức này, mà ngay cả Trần Đại Hải và vợ của anh ta cũng biết được tin tức.
Trần Thương đã sớm nói với cha mẹ rằng hôm nay anh sẽ được lên đài truyền hình. Hai vợ chồng già hào hứng chờ đợi lúc này, thế nhưng, sau khi họ nhìn thấy tin tức, nhất thời cũng phải trợn tròn hai mắt.
Dương Giai Tuệ gọi điện thoại, muốn chào hỏi Trần Thương một tiếng. Cuối cùng, anh ta phát hiện ra Trần Thương đã tắt máy điện thoại rồi, rơi vào đường cùng, anh ta bấm điện thoại gọi cho Tần Duyệt.
Tần Duyệt nhìn thấy điện thoại của Dương Giai Tuệ, vội vàng nức nở vài tiếng rồi dụi dụi mắt nhận điện thoại:
- A lô.
Dương Giai Tuệ vội vàng hỏi cô:
- Duyệt Duyệt, Trần Thương không xảy ra chuyện gì chứ?
Tần Duyệt vội vàng cười nói:
- A lô, không có chuyện gì cả. Trần Thương vẫn rất tốt đây này. Hôm nay tranh tài về khá mệt mỏi nên anh ấy mới nghỉ ngơi thôi. Anh cứ yên tâm đi.
Vất vả an ủi một phen rồi cô mới cúp điện thoại.
...
...
Qua một đêm nay, không ít người ở tỉnh An Dương đều đã thấy được tin tức này.
Đặc biệt là những người trong giới y khoa kia. Sau khi nhìn thấy được tin tức, cảm giác đầu tiên của họ là kinh ngạc, sau đó là cảm khái
Chuyện lần này của Tần Hiếu Uyên, không ai có thể tranh cãi được.
Mọi người đều được tổng đài khen ngợi, thật sự là...
Hơn nữa, bây giờ, Trần Thương đã được Uỷ ban Y tế Quốc gia bình chọn là anh hùng rồi. Trước đây, anh ta còn mang Trần Thương đi tỉnh Uỷ ban Y tế để gây phiền phức cho Tần Hiếu Uyên. Cái này không phải là lấy đá đập lên chân của mình hay à?
Trần Thương là do một tay viện trưởng Tần Hiếu Uyên đề bạt
Điện thoại của Tần Hiếu Uyên đột ngột vang lên. Ông vừa nhìn mới qua người gọi, đây không phải là phó chủ nhiệm Đoàn Học Chân của Uỷ ban Y tế hay sao.
Nhận.
- Ông Tần! Ông cũng quá trâu bò rồi, để tôi nói cho ông biết, chuyện của ông ổn thoả hết rồi. Còn có một chuyện, lần này, ông đã làm cho tỉnh Đông Dương vẻ vang rồi, trong tỉnh chắc chắn sẽ khen ngợi ông
- Chuyện lần này, thật sự là quá có lời mà! Ông yên tâm đi, chuyện của ông chắc chắn không có vấn đề gì cả.
Bỗng nhiên, Tần Hiếu Uyên hơi thiếu hứng thú, ông lên tiếng đáp lại:
- Thôi, chủ nhiệm Đoàn, cám ơn anh. Bên này của tôi còn hơi việc, ngày mai lại nói tiếp.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Hiếu Uyên thở dài thật sâu.
Lúc này, bên trong khuôn viên của chính phủ, gia đình Khổng Gia Huy và Khổng Tường Dân đang ngồi nói chuyện phiếm và xem tin tức ở đằng kia. Sau khi nhìn thấy tin tức này, nhất thời họ kinh ngạc.
Họ không nghĩ rằng Trần Thương lại lợi hại đến như vậy?
Hơn nữa... Quan trọng nhất chính là lòng dũng cảm
Qua một lúc lâu, Khổng Tường Dân đột nhiên hít một hơi thật sâu, đây mới chính là anh hùng nha
Tăng thêm thể diện cho mọi người ở tỉnh Đông Dương
Khổng Gia Huy cũng nhìn Trần Thương, anh ta hơi cảm khái nói:
- Cha, chúng ta thật sự đã đánh giá quá thấp tiểu Trần này rồi nha.
Khổng Tường Dân gật đầu nói:
- Tấm lòng son có thể là nhân tài kiệt xuất! Ngày mai lúc ba họp, cha phải nói một chút về chuyện này rồi. Đây là niềm tự hào của hệ thống y tế ở tỉnh Đông Dương chúng ta
Một đêm này làm cho bao nhiêu người kinh ngạc.
Một đêm này cũng làm cho bao nhiêu người ao ước
Một đêm này, thế nhưng cũng có người mất ngủ.
Tần Duyệt nhìn màn hình điện thoại, cô suy nghĩ rất nhiều nên khó mà chìm vào giấc ngủ. Cô nghĩ tới nghĩ lui rồi gửi cho Trần Thương một đoạn tin nhắn:
- Em thà rằng anh là một con người bình thường, cũng không hi vọng anh làm một anh hùng nguy hiểm. Em chỉ là một con người bình thường, em muốn dành quãng đời còn lại này để sống cùng với anh, sống một cuộc sống nhỏ bé chỉ có hai chúng ta...
- Em lo sợ rằng anh sẽ đi mạo hiểm...
- Trần Thương, em yêu anh, chúng ta kết hôn sớm một chút đi anh
- Không cần biết anh như thế nào, cũng không cần biết anh muốn làm cái gì. Trần Thương, trong lòng của em, anh đã là một anh hùng rồi, anh vĩnh viễn là một anh hùng của em! Thật lòng, em chỉ muốn làm một Tần Duyệt của anh, cả một đời chỉ làm Tần Duyệt của anh mà thôi