Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, Trần Thương vội vàng nhìn vào màn hình điện thoại, nhìn thông báo trên màn hình nói cho anh biết đã có quá nhiều cuộc gọi gọi tới cùng một lúc cho anh.
Trước tiên, anh phải gọi điện thoại cho ba mẹ để báo bình an, và dĩ nhiên anh cũng không thể thiếu một phen đảm bảo rằng sau này sẽ không tiếp tục khoe khoang như vậy nữa.
Tối hôm qua, Dương Giai Tuệ có một đêm ngủ không ngon giấc. Trần Đại Hải cũng không dám ra ngoài khoác lác chuyện gì cả, lỡ như tên nhóc này hăng hái làm việc nghĩa đến nghiện thì ông biết phải làm sao bây giờ đây?
Tinh thần của Trần Thương phải nói là vô cùng sảng khoái. Anh ăn điểm tâm sáng rồi đi đến bệnh viện thật sớm, so với ngày thường cũng không có khác biệt gì quá lớn.
Y tá giao ca tương đối sớm, cho nên, lúc này cô phải chuẩn bị đồ đạc.
Nhạc Nhạc nói với một y tá thực tập vừa mới tới:
- Người bệnh ở giường số 17 đã nằm viện ở đây rất lâu rồi. Người bệnh truyền dịch tương đối nhiều, mạch máu ở tứ chi rất khó tìm, chỉ có thể lựa chọn tĩnh mạch cảnh ngoài, em đi chuẩn bị đồ đạc đi.
Cô sinh viên nghe xong cảm thấy rất vui mừng. Đây là lần đầu tiên cô được thấy việc truyền máu ở tĩnh mạch cảnh ngoài. Thật lòng mà nói, cô cảm thấy có một chút chờ mong và kích động.
Cô hưng phấn lấy ra một sợi dây garo từ trong ngăn kéo và chuẩn bị đi qua.
Nhạc Nhạc vô cùng sững sờ, nhất thời giật nảy mình rồi lên tiếng nói:
- Khoan đã, em lấy sợi dây garo này làm cái gì?
Cô sinh viên lưu loát trả lời:
- Cô à, không phải cô nói muốn truyền dịch cho tĩnh mạch cảnh ngoài à? Chúng ta không phải ghìm chặt cổ của anh ta lại à?
Ừm! Không có gì sai khi ghim kim vào cổ tay để ghìm chặt cánh tay lại, vậy tại sao không thể ghim kim trên cổ để ghìm chặt cái cổ lại?
Suy nghĩ kỹ lại, quả thật cũng rất có đạo lý.
Trần Thương vừa mới bước chân vào cửa, đã lập tức cảm thấy hôn mê khi nghe thấy câu nói này
Anh bước lên phía trước vội vàng nói:
- Cô gái nhỏ à, cô phải nhân từ một chút chứ, làm sao mà cô có thể ghìm chặt cái cổ được?
Lúc này, người y tá trạm lập tức cười đến hôn mê, sau khi nghe thấy câu nói này.
Nhạc Nhạc dở khóc dở cười, cô ta cười đến mức toàn thân đều run lên hết:
- Em có suy nghĩ rất sáng tạo nha
- Em làm y tá thật là đáng tiếc
Nhạc Nhạc nhìn thấy Trần Thương đang đi tới chỗ của họ, cô nói với học sinh:
- Được rồi, em tuyệt đối đừng có tự mình làm đó, đến lúc đó, truyền dịch không thành công, người bệnh sẽ bị em siết chết mất
Cô nói xong rồi nhìn sang Trần Thương, tiếp tục lên tiếng:
- Chủ nhiệm Trần trở về rồi
Tiểu Lâm cười hì hì, mở miệng nói:
- Là anh hùng Trần chứ
Các y tá khác cũng cười nói:
- Chào buổi sáng, chủ nhiệm Trần
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng rồi mới nói:
- Bình thường nghe mọi người gọi tôi là chủ nhiệm Trần mà tôi còn chưa thích ứng được nữa kìa. Mọi người vẫn nên gọi tôi là bác sĩ Trần đi?
Nhạc Nhạc cười cười rồi lên tiếng nói:
- Chuyện này không được đâu, y tá trưởng đã từng nói, sau này chắc chắn phải đổi cách xưng hô, gọi anh là chủ nhiệm Trần. Việc này không chỉ là sự tôn trọng đối với anh mà còn là lời nhắn nhủ đối người bệnh! Không nghe lời thì phải bị trừ tiền đó.
Sau khi Nhạc Nhạc nói xong, cõi lòng cô bỗng nhiên tràn đầy mong đợi nhìn Trần Thương:
- Chủ nhiệm Trần, anh nói thử xem. Nếu như chúng tôi bị người xấu đánh, anh có thể ra tay cứu chúng tôi hay không?
Trần Thương có hơi sửng sốt một chút. Sau khi y tá trưởng nghe thấy lời này thì vội vàng đi tới nói:
- Bậy! Cô nói lung tung cái gì vậy? Không có kiêng kị cái gì hết
Điền Hương Lan nhìn Trần Thương rồi mở miệng nói:
- Tiểu Trần à, không phải, chủ nhiệm Trần à, tôi đại diện cho tất cả những y tá ở bệnh viện cúi người cảm ơn anh
Các y tá ở xung quanh cũng vội vàng gật đầu chào Trần Thương.
Trần Thương nhìn mọi người, bất đắc dĩ bật cười.
Thật lòng mà nói, từ trước cho tới nay, quan hệ của các bác sĩ và y tá ở trong nội bộ của bệnh viện khá là căng thẳng. Hôm qua, hành vi xả thân cứu Tuệ Tuệ của Trần Thương lập tức nhận được sự ca ngợi của đông đảo các y tá trong bệnh viện, kèm theo vô số người hâm mộ
Anh cũng nhận được vô số sự công nhận và cảm kích của những y tá khác
Trần Thương mỉm cười rồi nói:
- Chuyện phải làm thôi mà.
Vào buổi sáng ngày hôm nay, Tỉnh Nhị Viện bỗng náo nhiệt hơn thường ngày.
Đài truyền hình tỉnh cứ phóng viên tới tiến hành phỏng vấn Trần Thương cho hay: Uỷ ban Y tế rất coi trọng việc phát triển nhanh chóng của Tỉnh Nhị Viện, quỹ chính phủ cũng sẽ sử dụng số tiền đó để đặc biệt phát triển và xây dựng Tỉnh Nhị Viện.
Khuôn mặt của Tần Hiếu Uyên đầy vẻ tươi cười, nồng nhiệt đón tiếp họ. Trong lòng ông xúc động mãi không thôi.
Cuộc sống đã giày vò ông hơn phân nửa đời người. Ông rất vất vả mới đi đến được vị trí như ngày hôm nay, bước tiếp theo càng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Trần Thương đã giúp ông vượt qua một khi hiếm thấy nhất
Khoảng cách giữa cấp sở và cấp phó phòng là vô cùng hiểm trở, chỉ cách có một bước chân nhưng cũng chặn lại hầu hết sự nghiệp của rất nhiều người.
Tần Hiếu Uyên chưa từng nghĩ rằng việc đúng đắn nhất mà ông đã làm trong đời này chỉ có một chuyện. Đó chính là dùng toàn lực để đề cử Trần Thương.
Chàng trai này thật sự rất đáng để tự hào
Bất ngờ đạt được điểm tối đa, dành được chức quán quân.
Hơn nữa, anh còn trở thành anh hùng của hệ thống Uỷ ban Y tế.
Mặc dù nói hơi lo sợ, lúc đó, Tần Hiếu Uyên cũng bị dọa sợ nga. Dù sao thì sức khoẻ và an toàn của Trần Thương vẫn hơn, chút chuyện này của bản thân ông thì có tính là gì.
Sau khi đám phóng viên vô cùng náo nhiệt rời đi, Tần Hiếu Uyên mới cho gọi Trần Thương đi vào văn phòng.
- Tiểu Trần, sau này... Không nên quá xúc động, quá lỗ mãng như vậy có biết hay không? Cậu còn trẻ, cậu hiểu ý của tôi chứ?
Trần Thương gật đầu, trong lòng anh cảm thấy vô cùng ấm áp:
- Vâng, con đã biết rồi, viện trưởng Tần.
Tần Hiếu Uyên thở dài rồi tiếp tục nói:
- Đi an ủi Duyệt Duyệt một chút đi, nó đã khóc một đêm rồi, kia... Việc của hai đứa, hai đứa tự mình giải quyết đi, đi đi.
Trần Thương nhìn tin nhắn mà Tần Duyệt gửi cho anh, trong lòng anh tràn đầy một mảnh chua xót.
Đến giữa trưa, Tần Duyệt cũng không thèm để ý đến Trần Thương.
Vào giữa trưa, Trần Thương mới tranh thủ thời gian để níu Tần Duyệt lại rồi nịnh nọt một chút, anh cười đùa tí tửng rồi nói:
- Em vẫn còn tức giận à? Anh sai rồi, anh xin lỗi có được hay không hả?
Tần Duyệt trừng mắt liếc Trần Thương rồi mới lên tiếng nói:
- Ai muốn anh nói xin lỗi? Em cho anh biết Trần Thương, nếu như chúng ta kết hôn, lúc đó em sẽ nuôi đứa nhỏ, anh mà có xảy ra chuyện thì em tuyệt đối sẽ đi thêm bước nữa
Tần Duyệt còn chưa nói dứt lời, cô đã khóc nấc lên, cô nghẹn ngào nói với anh:
- Em sẽ trở thành vợ của người khác, đứa bé cũng sẽ gọi người khác là cha. Anh có biết hay không hả?
Trần Thương thấy thế, vội vàng ôm chặt Tần Duyệt ở trong ngực. Anh nghe thấy Tần Duyệt oa oa khóc lớn.
- Anh làm em sợ muốn chết anh biết hay không hả?
- Anh đi làm anh hùng đi, em ở trong nhà bị doạ muốn chết. Tối hôm qua, mẹ của anh có gọi điện thoại cho em... Anh không thể không làm anh hùng được hay à?
Tần Duyệt nghẹn ngào khóc nửa ngày, Trần Thương vô cùng vất vả mới an ủi được vợ:
- Đúng vậy, anh sai rồi. Sau này, anh chỉ làm anh hùng của em thôi, anh sẽ bảo vệ em và con cả đời.