Sau khi trấn an mất nửa ngày, hai người ngồi ở trong phòng trực ban.
Tần Duyệt lau sạch sẽ nước mắt, tủi thân nói:
- Thật ra... Em dọa anh đó, đời này, em sẽ không gả cho người khác. Nếu như anh có xảy ra chuyện gì, em sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa bé. Em muốn nói cho nó biết, cha của nó chính là một anh hùng bất khuất.
Hai mắt của Trần Thương cũng hơi mông lung, anh hít sâu một hơi rồi mới mở miệng nói:
- Cám ơn em
Tần Duyệt quyệt miệng rồi nói:
- Em muốn ăn lẩu, em muốn uống trà sữa
Trần Thương mỉm cười, lập tức kéo Tần Duyệt đi ra ngoài:
- Được rồi, anh sẽ bao em ăn uống no say
Tần Duyệt nức nở vài tiếng, lấy tay lau nước mắt nói:
- Em không tha thứ anh đâu, lẩu trà sữa cũng không tha thứ
Trần Thương gật đầu nói:
- Dạ, anh biết rồi
Tần Duyệt ừ một tiếng:
- Em thật sự rất tức giận, hơn nữa... Là loại không thể dỗ dành! Hơn nữa... Nếu như anh tiếp tục chọc giận em nữa, em sẽ mang đứa bé của chúng ta cao chạy xa bay, không bao giờ cho anh nhìn thấy nó nữa
Trần Thương bật cười rồi lôi kéo Tần Duyệt đi ra ngoài.
Tần Duyệt muốn thoát khỏi tay của Trần Thương, cô nhỏ giọng nói:
- Mọi người đều ở đây, bên ngoài lại nhiều người như vậy nữa
Trần Thương không thèm để ý, anh nắm tay của Tần Duyệt đi ra ngoài cửa lớn.
Mấy y tá đi tới, nhất thời phải mở to hai mắt nhìn:
- Wow... Đây là tình huống gì vậy?
Nhạc Nhạc cũng bu lại bàn tán:
- Dựa vào cái gì chứ... Tần Duyệt, cô cướp người đàn ông của tôi
Các y tá xung quanh bắt đầu cùng nhau ồn ào:
- Ah ah ah ah... Mời khách đấy nha
Tần Duyệt lập tức đỏ mặt. Sau khi đi ra khổ văn phòng, Tần Duyệt lập tức trách cứ anh:
- Đều tại anh hết
Trần Thương bật cười rồi nói:
- Em sợ cái gì chứ? Anh là chủ nhiệm Trần cơ mà.
Sau khi Tần Duyệt nghe xong, cô cười hì hì đáp lại anh:
- Vậy, em là Trần phu nhân
- Trần Thương là đệ nhị thiên hạ
- Trần phu nhân là đệ nhất thiên hạ
Sau khi Trần Thương nghe xong, nhất thời bật cười:
- Sao em lại thay đổi rồi, tối hôm qua, anh vẫn còn đứng thứ nhất cơ mà
…
…
Triệu Tu Bình vội vàng tìm Lão Tiền:
- Anh Tiền, anh đã đọc tin tức chưa?
Lão Tiền nhấp một ngụm trà:
- À, tôi xem qua rồi.
Triệu Tu Bình đột nhiên nói:
- Trần Thương… thật sự rất kinh ngạc. Tôi thực sự không ngờ rằng cậu ấy có thể giành chức quán quân mà còn là quán quân với điểm số tuyệt đối. Điều đó không quá tuyệt vời phải không?
Lão Tiền thở dài:
- Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, bảo anh chú ý và để tâm hơn, Trần Thương rất lợi hại anh không nghe, đã quá muộn rồi
Trần Thương sẽ trở thành trưởng khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện tương lai
Triệu Tu Bình không khỏi thốt lên:
- Tần Hiếu Uyên thật may mắn! Lúc này, tôi nghe nói việc thăng chức của Tần Hiếu Uyên không có vấn đề gì, bây giờ tôi thật không biết phải đi đâu nữa
Tiền Lượng cười:
- Các lãnh đạo đều nói Tần Hiếu Uyên là nhân tài có thể giữ chân Trần Thương, đó là nhân tài tiềm năng, điều này tốt cho thành phố An Dương và thậm chí cho cả tỉnh Đông Dương
Anh không biết có bao nhiêu người đã liên lạc với Trần Thương trong khoảng thời gian này và muốn lôi kéo Trần Thương về, không chỉ tám thậm chí đến cả mười bệnh viện đều muốn, anh phải biết rằng Trần Thương có số điểm cao nhất trong lịch sử của cuộc thi phẫu thuật, thậm chí có thể nói rằng không ai có thể vượt qua điểm số đó, một tài năng như vậy mới chỉ có 27 tuổi, anh nói xem làm thế nào có thể bồi dưỡng ra?
Triệu Tu Bình, không khỏi lắc đầu, ai có thể nghĩ tới hôm nay?
Lúc đầu, còn cười nhạo việc Tần Hiếu Uyên đề bạt Trần Thương là sai lầm, điều này sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến việc thăng chức của ông ta.
Có vẻ như Tần Hiếu Uyên mới là người thông minh nhất
Điều tương tự đã xảy ra ở nhiều nơi.
Tần Hiếu Uyên bỗng chốc trở thành ngôi sao sáng trong toàn bộ lĩnh vực y tế của An Dương.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều thở dài rằng, Tần Hiếu Uyên đã gặp được một nhân tài như Trần Thương thật sự là rất may mắn
……
……
Cuộc sống tràn đầy xung đột và điểm nóng đó không ngừng biến động, ngược lại cuộc đời của Trần Thương không có quá nhiều sóng gió, chỉ khác là hiện tại anh đã là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Trưa ngày hôm sau, ca phẫu thuật của Trần Thương đã kết thúc hơn 1 tiếng đã bị Trần Bỉnh Sinh lôi kéo đến nhà hàng của mẹ Lưu.
Hai người ngồi xuống, vẫn gọi hai tô mì lớn, hai quả trứng ốp la và hai miếng đậu hủ chiên, hôm nay trời lạnh, cũng không rét lắm nên dùng món xào ăn cho ấm.
Trần Thương mời cơm
Lần này, giọng điệu của thím đã thay đổi:
- Chủ nhiệm Trần đến rồi à
Sau khi tìm được chỗ quen thuộc ngồi xuống, Trần Bỉnh Sinh đột nhiên bật cười:
- Ngày tháng trôi nhanh quá, cậu bé năm nào sắp trở thành trưởng khoa rồi
Trần Thương lúng túng cười.
Nhìn cảnh giống nhau, quán ăn giống nhau, đồ ăn cũng không thay đổi.
Vài tháng trước, Trần Thương vẫn lo lắng về việc trở thành một nhân viên chính thức.
Bây giờ, đều đã trở thành ngôi sao của Tỉnh Nhị Viện, năm sau sẽ trở thành người lãnh đạo quyền lực của bệnh viện này.
Trần Bỉnh Sinh đầy cảm xúc, vui mừng khôn xiết.
Sau tất cả, thật hạnh phúc khi được chứng kiến sự phát triển không ngừng của các lứa học sinh của mình.
…
…
Vào buổi tối, ca trực đêm của Trần Thương.
Đầu hôm xem ra rất bận rộn, dường như thành tân phó khoa, vậy nên người bệnh đều đến tham gia vui vẻ.
Khoảng tám giờ, một nhóm người bệnh đến khoa cấp cứu.
Bác sĩ, tôi bị sâu răng
Bác sĩ, mặc dù vết sẹo của tôi nhỏ, nhưng kích thước của nó là vấn đề phải không?
Trần Thương suýt nữa nói rằng muộn thêm chút kích thước có thể lớn hơn.
Đây là trường hợp của khoa cấp cứu, có đủ loại người bệnh quái dị.
Tuy nhiên, vào lúc mười hai giờ rưỡi, một người đàn ông khoảng hai mươi bảy tuổi đột nhiên đỡ lấy một phụ nữ trẻ đi vào.
Người phụ nữ đang mặc đồ ngủ, nhưng có thể thấy cô ấy là một phụ nữ đang mang thai.
Trần Thương đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Khuôn mặt của người đàn ông rất bối rối, trong khi lông mày của người phụ nữ thì cau lại.
Bác sĩ! Cứu, bác sĩ
Anh ta lao vào, người đàn ông mồ hôi nhễ nhại, hoảng sợ nói.
Trần Thương cau mày:
- Có chuyện gì vậy?
Hỏi xong anh nói với y tá trực Thường Lệ Na:
- Na Na, đẩy giường đi.
Người đàn ông lo lắng nói:
- Vợ tôi đau bụng đã hai ba ngày rồi, đau từng trận rất mạnh
Trần Thương nghe thấy bụng của sản phụ đau, đột nhiên nói:
- Anh đi làm thủ tục trước, tôi sẽ gọi khoa phụ sản.
Khoa phụ sản của Tỉnh Nhị Viện không có khoa cấp cứu. Vậy thì, phải để hội chẩn khẩn cấp.
Sau khi đi qua một nữ y tá, Trần Thương nói:
- Một phụ nữ mang thai đến phòng cấp cứu bụng đau dữ dội, bác sĩ trực ca là ai vậy?
Y tá kia nghe thấy Trần Thương thì nhiệt tình đáp lại:
- Chủ nhiệm Trần, chờ một chút, tôi sẽ đi gọi cô ấy ngay
Trương Yên đang chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng y tá gõ cửa, vội vàng đứng dậy.
Biết rằng Trần Thương yêu cầu hội chẩn, lập tức vội vàng đến phòng cấp cứu.
Sau khi đi vào, Trương Yên không khỏi hỏi:
- Cô ấy hiện tại mang thai bao nhiêu tháng?
Người đàn ông đáp:
- Sáu tháng
Hỏi xong, Trương Yên khám kiểm tra phụ khoa cho người phụ nữ.