Anh hoàn toàn không ngờ mình chỉ mới suy nghĩ chút, không ngờ hệ thống đã có phản ứng lớn như vậy.
Nghĩ tới đây, Trần Thương đều cảm thấy hơi cảm khái.
Có lẽ mình không ý thức được cái nghĩa vụ và trọng trách của một chủ nhiệm, thì hệ thống cũng sẽ không kích hoạt à?
Nghĩ tới đây, anh bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhìn vào đồng hồ đếm ngược ở góc trên bên phải.
Trong vòng một tuần, hoàn thành một chuyện có sức ảnh hưởng tích cực đối với việc phát triển phòng ban, mới có thể kích hoạt hệ thống phòng ban.
Thế nhưng mà, hiện tại phải làm chuyện gì để có thể tạo ra sức ảnh hưởng tích cực cho phòng ban đây?
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên cảm giác thấy cực kỳ buồn ngủ, đứng dậy đi phòng trực ban ngủ.
Mình quả nhiên là một con cá ướp muối
Ai...
...
...
Ngày kế tiếp, sau khi Trần Thương giao ban, theo thói quen chuẩn bị xuống ca tối, lại bị Tần Hiếu Uyên gọi vào văn phòng, nói đi tham gia buổi họp của bệnh viện.
Trần Thương sững sờ
Lúc này mới ý thức được, mình đã là chủ nhiệm, cần tham gia buổi họp thảo luận bệnh viện nữa.
Trần Thương bất đắc dĩ, bỗng nhiên cảm thấy, chủ nhiệm cũng không phải dễ làm như thế.
Lại phải mở hội nghị, lại phải suy nghĩ phát triển phòng ban, hình như còn phải ra ngoài xem bệnh
Buổi họp vào thứ tư, tất cả chủ nhiệm lớn đều tham gia, Trần Thương hẳn là một phó chủ nhiệm duy nhất ở đây, có điều, anh cũng đồng thời là chủ nhiệm của một phòng ban khác không tồn tại, ngoại khoa tay
Mặc dù phòng ban còn chưa thành lập...
Hơn nữa, một năm nữa Trần Thương sẽ là chủ nhiệm của tòa nhà cấp cứu, cái sức mạnh này còn là rất lớn.
Vấn đề mở hội nghị là thảo luận một chút tình trạng phát triển bệnh viện gặp phải, và gần đây liên quan có cái động tĩnh gì mới không...
Dù sao chuyện gì cũng có, bao gồm mấy vụ ồn ào gì, còn có tật khống chế, chất khống chế, bệnh kiểm tra lịch đo lường, bảo hiểm y tế không có tiền, cuối năm nghiệp vụ đạt tiêu chuẩn hay không đạt tiêu chuẩn, nhiệm vụ phòng ban hoàn thành hay không hoàn thành...
Một đống lớn chuyện để Trần Thương thật sự rất nhức đầu
Hội nghị sau khi kết thúc, phó viện trưởng phân công quản lý tài vụ bỗng nhiên nói:
- Chủ nhiệm Lý, năm nay các anh cấp cứu lại là hao tổn nha, còn có hơn 300 vạn người bệnh làm phí thiếu nợ, gần đây anh kêu bác sĩ phòng ban gọi điện thoại một chút, thúc giục thật tốt đi.
Lý Bảo Sơn vội vàng gật đầu:
- Được rồi.
Chuyện này đã trở thành bình thường, thiếu nợ thua thiệt tiền phí cấp cứu là chuyện thường xảy ra, loại chuyện này mỗi bệnh viện đều luôn như nhau.
Vì lẽ đó rất nhiều bệnh viện cũng không nguyện ý phát triển cấp cứu, bởi vì cấp cứu phát triển càng tốt, rất nhiều hiệu quả và lợi ích bệnh viện lại càng giảm, thu nhập của bác sĩ ngược lại càng thấp, đây là một vấn đề lớn.
Tiếp đó chủ nhiệm bộ phận hộ lý bắt đầu quở trách Lý Bảo Sơn:
- Chủ nhiệm Lý, chi phí phòng ban các anh quá nhiều rồi nha, giảm bớt đi chút ít...
Đứng đó nghe chửi, Lý Bảo Sơn chỉ có thể gật đầu.
Trần Thương nhìn Lý Bảo Sơn bình thường vui vẻ, bất đắc dĩ thở dài.
Có lẽ, chức vị này mang cho chúng ta, cũng không phải thật sự là tiện lợi, mà là một loại chịu trách nhiệm
Hội nghị thảo luận xong, lúc chuẩn bị kết thúc, bỗng nhiên Tần Hiếu Uyên nói:
- Trần Thương con cũng là chủ nhiệm, sau này cũng ra ngoài xem bệnh đi.
Trần Thương gật đầu, cái này cũng không phải chuyện lớn gì:
- Vâng.
Tần Hiếu Uyên tiếp tục nói:
- Cái này, chủ nhiệm Lưu, anh và Trần Thương thảo luận một chút, nhìn thử trong vòng mấy ngày, những chỗ phòng khám bệnh, chủng loại bệnh tật là gì, Trần Thương cũng làm.
…
…
Chủ nhiệm khoa ngoại trú tên là Lưu Ngọc, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi có tóc quăn.
Tướng mạo rất hiền hòa, thân thể hơi mập chút, cười lên lông mày cong cong híp lại.
- Viện trưởng Tần, để tôi và chủ nhiệm Trần cẩn thận trò chuyện một lát, anh cũng không cần lo lắng.
Tần Hiếu Uyên gật đầu, hiện tại địa vị ông ở bệnh viện đã kiên cố vô cùng, bọn người Đàm Lập Quốc trên cơ bản đều chẳng dám chống lại.
Tất cả mọi người không ngốc, Tần Hiếu Uyên rõ ràng muốn đi lên, hơn năm mươi tuổi, còn có thời gian thêm bao nhiêu năm nữa, đều là lăn lộn trong hệ thống y tế, Tần Hiếu Uyên nói trắng ra chính là lãnh đạo của mọi người.
Tần Hiếu Uyên nhìn Trần Thương, nói câu:
- Không nên xem thường phòng khám bệnh, bác sĩ ngoại khoa cũng không phải chỉ làm phẫu thuật. Tốt, tan họp đi.
Lưu Ngọc cười nhìn Trần Thương:
- Chủ nhiệm Trần, một hồi anh trực tiếp đến phòng khám ngoại trú tìm tôi, chúng ta ngồi xuống nói cẩn thận một phen.
Trần Thương gật đầu:
- Được rồi, vậy cảm ơn chủ nhiệm Lưu.
Sau đó đi theo Lý Bảo Sơn xuống dưới lầu.
Đột nhiên Lý Bảo Sơn hỏi:
- Tiểu Trần, cảm giác thế nào?
Nghe thấy lời Lý Bảo Sơn nói, Trần Thương hơi không hiểu.
Hội nghị hôm nay, anh mới ý thức tới, Lý Bảo Sơn phải gánhbao nhiêu trọng trách nặng nề.
- Khổ cực rồi, chủ nhiệm Lý
Lý Bảo Sơn cười cười, lắc đầu:
- Thật ra, chúng tôi mấy lúc cần cứng rắn thì phải cứng rắn, mấy lúc chịu thua thì phải chịu thua, bệnh viện không phải của khoa cấp cứu chúng ta, dù sao rất nhiều thứ, đều cần mình phải đảm đương, làm chủ nhiệm và làm bác sĩ thật sự khác nhau hoàn toàn.
- Làm chủ nhiệm, anh phải có khả năng chuyên môn vượt trội, có khả năng phẫu thuật cao siêu và khả năng lâm sàng, dù sao anh làm chủ nhiệm, chẳng thể ngay cả bác sĩ nhỏ cũng không bằng nha? Mọi người chắc chắn sẽ không phục
- Tiếp theo nữa, còn phải chú ý đại cục, tầm mắt và phạm vi mình nhìn mọi chuyện, phải theo hướng lâu dài một chút, tâm lý phải đi phát triển phòng ban, phát triển nhân tài, những thứ này đều có một cái quy hoạch, bao nhiêu người đi theo anh ăn cơm nha, người ta ăn không đủ no, làm sao lao động cho anh?
Nói xong Lý Bảo Sơn cười ha ha:
- Từ từ sẽ đến, không nên gấp gáp.
Lý Bảo Sơn năm nay 57 tuổi, sau khi qua tết, hết năm sẽ là 58 tuổi, khi Trần Thương trở lại đón ban sẽ 59 tuổi.
Trần Thương trở về, Lý Bảo Sơn danh dự làm chức vị chủ nhiệm lên thêm một năm, sau đó chuẩn bị về hưu.
Trần Thương cười nói:
- Chủ nhiệm, chờ khi ông về hưu, tôi mời ông uống rượu ngon.
Sau khi Lý Bảo Sơn nghe thấy, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Được rồi
Bao nhiêu năm rồi ông không uống rượu, không phải không thích uống, mà là không thể uống, ông là một tầng phòng tuyến cuối cùng của khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, ông sụp đổ, vậy mọi người dựa vào ai đây?
- Tôi mấy năm nay mặc dù không uống rượu, nhưng mà cất giấu không ít rượu ngon, đến lúc đó, họp mặt thật tốt, nhưng mà... Tiểu Trần à, cậu làm chủ nhiệm, nếu có thể không uống rượu, vậy thì đừng uống rượu.
- Nếu như không phải là bởi vì uống rượu... Có lẽ tôi...
Sau khi Trần Thương nghe thấy, bất đắc dĩ sửng sốt một chút.
Từ trước đến nay, anh chưa hề nghe chủ nhiệm Lý nhắc tới chuyện cũ của mình, chỉ biết là chủ nhiệm Lý ngày trước làm chủ nhiệm ở thủ đô, sau này mới trở về An Dương, nhanh chóng thành danh, nhiều lần khó khăn cuối cùng đi đến Tỉnh Nhị Viện, vẫn luôn làm đến khi về hưu.
Lý Bảo Sơn cười nói:
- Có thời gian nói cho cậu một chút, trước đây chủ nhiệm Lý tôi cũng từng là một chủ nhiệm uy phong lẫm liệt đấy