Nói xong, Lý Bảo Sơn cười rời đi.
Trần Thương đổi quần áo, đi thẳng tới văn phòng khám ngoại trú.
Lưu Ngọc nhìn thấy Trần Thương, vội vàng gọi ngồi xuống.
- Chủ nhiệm Trần mau ngồi, phòng khám ngoại trú đang hơi bận bịu, loạn quá
Lưu Ngọc xuất thân là y tá, làm y tá hai mươi năm, chuyển qua hành chính, đến khoa ngoại trú.
Nhìn thấy Trần Thương, Lưu Ngọc thấy cực kỳ quý mến
Dù sao chuyện của Trần Thương hai ngày này đã truyền khắp bệnh viện, đặc biệt là quần thể y tá, có danh tiếng cực kỳ cao.
Trần Thương cười nói:
- Cảm ơn chủ nhiệm Lưu.
Lưu Ngọc lấy ra một tờ bảng biểu, đưa cho Trần Thương:
- Chủ nhiệm Trần, anh viết thời gian mình có thể ra ngoài xem bệnh và am hiểu về cái gì vào đây đi, tôi sắp xếp thêm cho anh là được rồi.
Trần Thương nhìn bảng biểu, sửng sốt một chút.
Sở trường của mình rốt cuộc là cái gì?
- Chủ nhiệm Lưu, chỗ này là viết các loại bệnh à? Hay là viết cái gì?
Lưu Ngọc trực tiếp nói:
- Anh nhìn cái này, đây là chủ nhiệm Trương Hữu Phúc, sở trường là phẫu thuật ngoại khoa Gan mật, cấy ghép đối với lá gan, xơ gan, ung thư gan, tăng áp lực tĩnh mạch, và...
Sau khi Trần Thương xem xong, im lặng, nghĩ nghĩ, cầm lấy bút bắt đầu viết.
Viết ba phút... Năm phút... Mười phút...
Lưu Ngọc sững sờ
- Chủ nhiệm Trần, anh còn chưa có viết xong à?
Trần Thương thở dài, anh ấn mở thanh kỹ năng của mình, dò xét nửa ngày còn chưa chép xong, lần thứ nhất anh phát hiện, không ngờ mình trâu bò như vậy, đã biết làm nhiều phẫu thuật như thế rồi
Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Chủ nhiệm Trần, giấy... Không đủ để viết rồi? Tôi viết mặt sau nhé?
Y tá nhỏ sau khi nghe được, kém chút cười ra tiếng heo kêu.
Lưu Ngọc cũng trừng to mắt, bảng biểu lớn như vậy sao lại không đủ để viết chứ?
Đi tới nhìn một chút, phát hiện quả thật là viết tràn đầy, nếu không phải là bởi vì chữ nhỏ, đoán chừng thật đúng là không đủ để viết
Lưu Ngọc trừng to mắt:
- Chủ nhiệm Trần... Anh cái này... Cái này... Quá bác học rồi? Thật ra... Anh viết cái mình am hiểu nhất là được rồi, không cần đều viết ra.
Trần Thương cũng bất đắc dĩ nói:
- Chủ nhiệm Lưu, đây đều là những thứ tôi am hiểu hết.
Lưu Ngọc nhìn lít nha lít nhít Gan... Trái tim... Lá lách... Phổi... Những khí quan này, lập tức tê cả da đầu, đây là kẻ hung ác nha
Bác sĩ ngoại khoa quá độc ác
- Như vậy đi, anh viết mấy cái anh muốn làm phẫu thuật nhất
Lưu Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến biện pháp này.
Trần Thương nhíu mày, anh hình như đều muốn làm hết...
...
Sau khi chép xong, y tá nhìn vào cũng muốn hôn mê rồi
Lưu Ngọc dứt khoát nói:
- Viết cho anh sở trường ngoại khoa tay, ngoại khoa Gan mật, ngoại khoa tim, ngoại khoa lồng ngực, khoa làn da chỉnh hình, và rất rất nhiều phẫu thuật
Trần Thương nghe xong:
- Có thể
Lưu Ngọc đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, tiểu Trần, anh định tuần mấy ra ngoài xem bệnh? Tôi tuyên truyền cho anh một chút, để chỗ đăng ký đề cử tập trung anh.
Trần Thương vội vàng từ chối ý tốt, chỉ là anh định buổi chiều thứ sáu ra ngoài xem bệnh.
Dù sao vừa mới bắt đầu, nhiều phòng khám bệnh như vậy Trần Thương cũng không chắc chắn có thể giải quyết được, đương nhiên, chủ yếu nhất là... Rất có thể căn bản không có người bệnh
Dù sao người bệnh người ta đăng ký đều là treo chủ nhiệm chứ
Sao lại có thể chọn một bác sĩ quèn như mình chứ.
Trần Thương giới thiệu là: Trần Thương: Chức danh: Bác sĩ chính thức! Chức vụ: chủ nhiệm ngoại khoa tay, phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Anh cảm thấy không có người sẽ đăng ký mình?
Phí đăng ký là năm khối tiền, người bệnh chắc đều cảm thấy không đáng tin cậy.
Phí đăng ký cũng giống vậy, đều là thu lệ phí dựa theo chức danh, chứ không phải dựa theo chức vụ, và phí tổn là do Tỉnh Vật Giới Cục quy định, cũng không phải rao giá trên trời, bệnh viện đều không có quyền lợi tự mình ra giá.
Dù sao đến đăng ký, đều là hi vọng tìm chuyên gia, có người nào vào muốn nói: Tôi muốn tìm bác sĩ
Vừa mới rời khỏi bệnh viện, Trần Thương nhận được điện thoại của Tần Tường.
- Tiểu Trần à! Không đúng, chủ nhiệm tiểu Trần, hôm nay cậu có thời gian qua đây một chuyến, tôi để người sắp xếp vé máy bay và khách sạn, thuận tiện trao đổi chuyện đi Hàn Quốc hội nghị với cậu một chút.
Trần Thương gật đầu, bỗng nhiên đầu óc khẽ động
Mình có nên thêm khoa bỏng/khoa da liễu vào cấp cứu hay không?
Cái này... Có thể là một cái phòng ban kiếm tiền được nha, có thể trực tiếp giúp làm giảm bớt khủng hoảng kinh tế khoa cấp cứu, tăng thu nhập, đây chắc chắn có thể thúc đẩy phòng ban phát triển.
Đơn giản có thể kích hoạt hệ thống phòng ban được rồi
…
…
Sau khi Trần Thương nảy sinh ý nghĩ này. Anh cảm thấy còn phải trao đổi làm rõ với chủ nhiệm Tần Tường của khoa da liễu Đông Đại Nhất Viện một chút.
Không để ý tới việc đi ngủ, cũng lười đi bộ, Trần Thương trực tiếp đón xe đi Đông Đại Nhất Viện.
Tần Tường thấy Trần Thương đến liền đưa một tấm thiệp mời cho anh, cười nói:
- Chủ nhiệm Trần, đến đây, mau ngồi xuống nào.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Chủ nhiệm Tần, chú không cần phải đùa cháu vậy đâu.
Tần Tường lắc đầu:
- Tôi cũng đâu nói đùa đâu. Tiểu Trần, cậu cũng không thể quá khiêm tốn được.
- Đúng rồi, bàn chuyện chính luôn nhé. Chuyến bay là vào sáng thứ sáu, chúng ta trực tiếp đi Seoul. Hội nghị được cử hành vào thứ bảy. Thật ra ban đầu tôi vẫn muốn để cậu tham gia cuộc tranh tài kia, nhưng mà đi xem một chút cũng rất tốt. Hội nghị nước ngoài đều có một ngày cho phép người ta được nghỉ ngơi du ngoạn, thứ ba mới có thể trở về, dù sao đứng ra tổ chức loại hội nghị này đều là những công ty, tập đoàn lớn.
Trần Thương chợt nhớ tới Petra, nghi ngờ hỏi:
- Chủ nhiệm Tần, tranh tài gì ạ? Cháu không thể tham gia à?
Tần Tường thở dài:
- Cần thư đề cử của một vị giám khảo chuyên gia mới có thể tham gia. Nói cũng không sợ cháu chê cười, mấy chuyên gia trong nước chúng ta đề đã đề cử người khác, đến chú còn chưa đủ tư cách.
- Chú đã giúp cậu hỏi thăm những người bạn có quen biết, nhưng mà người ta cũng đã gửi thư đề cử hết rồi, thật là ngượng ngùng.
Trần Thương nghe đến đó, anh nghĩ Petra hẳn cũng là giám khảo chuyên gia nhỉ, liệu anh ta có thể đề cử mình hay không?
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng hỏi:
- Chủ nhiệm Tần, chú biết Petra Toby không?
Cái này, Tần Tường hớn hở, gật đầu nói:
- Đương nhiên không biết
Trần Thương cứng họng. Không biết, chú vui vẻ như vậy làm gì?
Tần Tường lại nói:
- Cậu ta không nhận ra chú, nhưng chú biết cậu ta. Người đó là bác sĩ sáng lập thẩm mỹ CIS ở nước Mỹ, trước đây cũng là tuyển thủ tốt nhất hàng năm ngành phẫu thuật thẩm mỹ. Quan niệm và đội ngũ của anh ta, cùng với hiệu quả phẫu thuật đều rất lợi hại, cũng là một loại quan niệm tôi tương đối tán thành và thưởng thức. Nghe nói cậu ta đang hợp tác cũng ông lớn nào đó để nghiên cứu một loại máy tính mô phỏng lại kỹ thuật chỉnh hình. Hiện tại, có lẽ đội ngũ của họ đã lợi hại hơn rất nhiều rồi nhỉ?
Trần Thương không ngờ Tần Tường lại tôn sùng Petra như vậy, nhưng mà loại mô phỏng máy tính kia cũng cậu ta đã thật sự được đưa vào sử dụng.
Trần Thương gật đầu:
- Không sai, chính là cậu ta. Chú nói cậu ấy có tư cách đề cử không?
Tần Tường sững sờ:
- Đương nhiên là có. Cậu ta là phó tổ trưởng tổ giám khảo của lần tranh tài này.
Trần Thương nghe xong nhất thời vui vẻ nói:
- Ồ? Vậy để cháu gọi điện thoại cho cậu ấy.