Tần Tường liếc mắt xem thường, nói như hai đứa quen nhau vậy.
Gọi điện thoại…
Petra Toby là ai cơ chứ?
Đến cả hội trưởng Tào Tuyền của Hiệp hội Chỉnh hình nước chúng ta cũng bị cậu ta cảm thấy chướng mắt, là nhân vật mắt cao hơn đầu.
Thế nhưng Trần Thương đã bắt đầu cuộc gọi. Tần Tường lại liếc mắt:
- Hiện tại bên nước Mỹ cũng khoảng mười một giờ rồi, cậu khẳng định muốn gọi điện thoại? Hơn nữa… Cậu quen biết Petra thật à?
- Tôi bảo cậu không cần khiêm tốn, nhưng… Tôi cũng không bảo cậu được phép khoác lác nha.
Trần Thương cầm điện thoại, nghe thấy lời của Tần Tường lập tức bừng tỉnh. Đúng vậy, hiện tại bên nước Mỹ đang là đêm hôm khuya khoắt, có lẽ Petra đã ngủ rồi nhỉ?
Khi anh chuẩn bị tắt điện thoại, cuộc gọi bỗng nhiên được kết nối.
- Trần thân yêu, cậu đã rất lâu không liên lạc với tôi rồi.
Giọng nói trong điện thoại truyền đến khiến Tần Tường sửng sốt.
Chẳng lẽ Trần Thương thật sự quen biết Petra?
Hơn nữa còn thân quen như vậy?
Nghĩ tới đây, Tần Tường nhất thời tò mò.
Trần Thương nói thẳng:
- Thực xin lỗi, Petra. Tôi có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ.
Petra cởi mở cười một tiếng:
- Tôi đi ngủ tương đối trễ. Cậu muốn nhờ chuyện gì?
Lúc này, Trần Thương mới nói:
- Tôi muốn tham gia tranh tài năm nay của đại hội thường niên, nhưng lại thiếu đề cử của chuyên gia. Anh có thể giúp tôi không?
Petra cười ha ha một tiếng:
- Tôi còn tưởng rằng có chuyện gì. Không sao, chuyện nhỏ, đến lúc đó tôi nói với người chủ trì một tiếng là được rồi, thư đề cử quá phiền phức. Bên cậu có bao nhiêu người?
Trần Thương đang chuẩn bị trả lời lại chợt nhớ tới chủ nhiệm Tần, không nhịn được hỏi:
- Chủ nhiệm Tần, chú muốn ghi danh không?
Mặt Tần Tường đỏ lên, ngượng ngùng nói:
- Thịnh tình không thể chối từ… Báo thì báo đi! Tôi cũng đi thử một chút…
Trần Thương thấy thế, không nhịn được liếc mắt.
Anh nói với Petra:
- Trước mắt chỉ có hai người.
Petra cười nói:
- Ừ. Thứ sáu tôi đến Seoul, chúng ta gặp nhau.
Trần Thương gật đầu khách sáo vài câu, sau đó tắt điện thoại.
Tần Tường hoài nghi nhìn Trần Thương:
- Cậu… Cậu thật sự quen biết Petra? Hơn nữa còn thân như vậy?
Trần Thương ừ một tiếng, thản nhiên gật nhẹ đầu:
- Đúng vậy, kinh ngạc lắm à?
Tần Tường không nhịn được thầm oán một câu. Tào Tuyên muốn xin phương thức liên lạc của cậu ta đều không được, cậu nói xem có khó không?
- Làm sao cậu quen biết cậu ấy? Bởi vì Trịnh Quốc Đàm? Đúng rồi… Là Trương Ái Hương?
Trần Thương vốn dĩ không muốn nói, dù sao cũng là việc riêng của Trịnh Quốc Đàm. Thế nhưng nghe thấy Tần Tường biết rõ như vậy, anh gật nhẹ đầu:
- Vâng, lúc ấy nhóm người Petra cũng tới, nhưng mà giám đốc Trịnh không hài lòng đối với sáng ý của họ, lại tương đối ưu ái cháu. Sau khi cháu làm phẫu thuật, Petra chủ động hỏi xin số điện thoại và địa chỉ email của cháu.
Trần Thương hời hợt nói lại khiến Tần Tường phải im lặng. Nhưng mà ông cũng rất nhanh phản ứng lại:
- Ý cậu là… Cậu thắng Petra?
- Cậu cũng quá lợi hại rồi tiểu Trần! Cậu biết Petra trâu bò bao nhiêu không?
Tần Tường trừng lớn mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi:
- Không được, hiện tại tôi càng ngày càng tò mò cậu phẫu thuật kiểu gì rồi. Ngày mai tôi phải đi xem tình hình hiện giờ của Ái Hương một chút. Đứa nhỏ này, quả thực là thâm tàng bất lộ nha.
- Vậy mà còn ở đây khiêm tốn với tôi. Tôi lăn lộn hơn nửa đời người còn không có như cậu, gọi một cuộc là gọi cho người tai to mặt lớn luôn.
Tần Tường cảm khái nói.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng, đột nhiên nói:
- Đúng rồi, chủ nhiệm Tần, cháu còn có vấn đề muốn trưng cầu ý kiến của chú.
Tần Tường tò mò hỏi:
- Chuyện gì?
Trần Thương nói:
- Mỗi năm khoa cấp cứu đều có hao tổn, cháu nghĩ liệu có thể mở thêm một khoa da liễu trong khoa cấp cứu hay không, chú cảm thấy thế nào? Có thể trợ giúp khoa cấp cứu kiếm tiền không?
Tần Tường nghe xong trực tiếp lắc đầu:
- Trong thời gian ngắn là không thể nào.
- Bởi vì, thật ra cấp cứu da liễu đều là phẫu thuật lớn, ví dụ như phẫu thuật vết bỏng cỡ lớn, … Một mình cậu căn bản không làm được. Hơn nữa, đại đa số ngoại khoa da liễu đều có ít bác sĩ, lại thêm phần lớn người ở đó cũng không tình nguyện đi làm cấp cứu, độ khó quá lớn.
- Thêm nữa, trong thời gian ngắn cậu căn bản không mở nổi. Chúng ta cần nhân tài, cần tài nguyên, cần dụng cụ chuyên nghiệp khoa da liễu, … Giai đoạn khởi đầu cần quá nhiều, ngược lại được không bù nổi mất.
- Nhưng ý nghĩ này của cậu thực ra cũng không tệ. Nếu như cậu vượt qua giai đoạn khởi đầu, có danh tiếng, tài nguyên, kỹ thuật, nhân tài đúng chỗ, thêm một nhân vật cấp lão đại trấn giữ, tính ra vẫn là rất có tiền đồ.
Sau khi hai người hàn huyên một phen, trong lòng Trần Thương đã có chủ ý.
Hiện tại không thích hợp…
Nhưng cũng không có nghĩa là sau này không thích hợp.
- Chủ nhiệm Trần, có người bệnh gãy ngón tay tới rồi?
Tiểu Lâm chạy vào văn phòng gọi.
Trần Thương sững sờ, vội vàng đứng lên đi ra:
- Có chuyện gì vậy?
Trần Thương nhìn thấy một người đàn ông trung niên, hơn năm mươi tuổi, cầm trong tay một nắm giấy vệ sinh bao lấy ngón tay, máu tươi nhuộm đỏ giấy vệ sinh, một nắm rất dày đều là vết máu màu đỏ.
Sau khi nhìn thấy Trần Thương, nhếch miệng cười một tiếng:
- Bác sĩ
Trần Thương gật đầu:
- Có chuyện gì vậy?
Người đàn ông nhe răng, nói:
- Ngón tay bị ép nát, cậu xem xem làm sao bây giờ?
Người đàn ông phong trần đầu tóc rối bù, mặt mũi bẩn thỉu, quần áo trên người còn dính bùn đất.
Mà lúc này, sau lưng có một người phụ nữ đang xử lý thủ tục, tuổi xấp xỉ người đàn ông chạy tới, căng thẳng nhìn Trần Thương:
- Bác sĩ, ngón tay ông nhà tôi bị đè gãy, cậu xem thử có thể nối lại hay không?
Giọng nói người phụ nữ hơi nghẹn ngào, mà người đàn ông quay người nhìn bà cười nói:
- Không sao, ngón áp út, không quan trọng
Người phụ nữ ăn mặc giống người đàn ông, trên người cũng dính bùn đất.
Trần Thương gật đầu, mang theo người đàn ông tiến vào phòng xử lý, sau khi bỏ giấy vệ sinh cuốn trên tay đi, nhất thời lộ ra ngón áp út máu thịt be bét.
Trần Thương nhìn cũng hơi tê cả da đầu, giương mắt nhìn thoáng qua người đàn ông:
- Đau chứ?
Người đàn ông nhe răng trợn mắt gật nhẹ đầu:
- Đau! Đúng là mẹ nó đau.
Trần Thương thở dài, nói với người đàn ông:
- Nhịn một chút, tôi khử trùng cho chú.
Người đàn ông gật đầu ừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Mặc cho Trần Thương rửa thế nào cầm cái kẹp quan sát cũng không lên tiếng, Trần Thương tò mò ngẩng đầu, phát hiện da tay ngăm đen của người đàn ông đỏ bừng lên, thế nhưng vẫn là không lên tiếng.
Bỏ ra mấy phút, Trần Thương cũng biết bảy tám phần tình hình ngón tay, có điều vẫn cần làm hạch từ kiểm tra tình hình bên trong cụ thể như thế nào.
Trần Thương nói:
- Hay là chú nằm viện đi, còn phải làm hạch từ, lấy máu kiểm tra, sau đó phẫu thuật.
Người đàn ông nghe xong, nhất thời sững sờ:
- Còn phải nằm viện?
Trần Thương gật đầu:
- Ừm, xương ngón tay gãy rồi, phải cố định, còn phải khâu cơ với thần kinh mạch máu, những việc này xử lí không tốt thì không phải là chuyện của ngón tay không đâu.
Trần Thương nói sự thật, bởi vì một ca phẫu thuật dẫn tới cụt hai tay cũng không phải chưa từng có.