Nghĩ tới đây, Thạch Đào cảm khái một tiếng:
- Chủ nhiệm Triệu, ông nên cảm ơn chủ nhiệm Trần cho tốt đi
- Nếu như không phải cậu ấy thì ông sẽ thật sự tự trách cả đời
Thạch Đào nhìn sang gương mặt bình tĩnh của Trần Thương, cảm khái một tiếng:
- Người ta chủ nhiệm Trần vừa nhìn phim X-quang đã nghi ngờ là trái tim động mạch chủ sai chỗ kèm theo trái tim dị dạng
Nghe thấy lời này, Triệu Hưng trừng to mắt.
Quả nhiên là thế à?
Trần Thương... Chẳng phải cậu ta ở ngoại khoa à?
Bác sĩ ngoại khoa mà lại hiểu rõ phim X-quang như vậy?
Anh chàng Trần Thương này... Không, là chủ nhiệm Trần
Chủ nhiệm Trần cũng quá trâu bò rồi?
Rốt cuộc thì cậu ta còn có cái gì không biết?
Lúc này, Trần Thương lắc đầu nói:
- Không có gì đâu, thật ra thì ảnh trái tim này tương đối đặc biệt, người bình thường cũng không thể nhìn ra được, chủ nhiệm Triệu không cần tự trách.
Triệu Hưng không nhỏ, ông ấy đã hơn bốn mươi tuổi rồi, Trần Thương biết bản thân mình dễ dàng bị kích động, vẫn là quá tuổi trẻ.
Mà Thạch Đào thì nhìn thoáng qua Triệu Hưng.
- Chủ nhiệm Triệu, hi vọng chuyện này có thể đưa ra một lời cảnh tỉnh cho ông, chủ nghĩa kinh nghiệm không đủ thì sau này nên chú ý hơn. Không được khinh thường con đường y học này, cũng không được qua loa, nói là như giẫm trên băng mỏng cũng không quá phận, ông nên cám ơn chủ nhiệm Trần đi.
Triệu Hưng gật đầu.
Không bao lâu, bác sĩ siêu âm tới.
Trần Thương vội vàng dẫn bé gái vào làm siêu âm.
Vừa kiểm tra xong, bác sĩ siêu âm khiếp sợ
- Chủ nhiệm Trần, chủ nhiệm Thạch! Cái này... Động mạch chủ nằm ở phía trước bên trái của động mạch phổi, hơn nữa trục dài tâm nhĩ trái có thể thấy được to lớn... Ở phía dưới động mạch phổi
- Còn có... Đây là thông liên thất dị dạng khuyết tổn, hẳn là không phân van ba lá bao trùm, đây là lượng máu chảy dị thường...
Cô còn nói tiếp:
- Đây có thể là một người bệnh với một cái phát triển tính SLL hình sinh lý hình động mạch chủ chuyển thành kèm theo thông liên thất dị dạng
- Hiện tại nó hẳn là còn đang ở thời kỳ phát triển
Sau khi bác sĩ siêu âm nói điều này, tất cả mọi người đều im lặng
Quả nhiên là như thế
…
…
Bên trong Văn phòng, Lục Khiết nhìn Trần Thương ngồi đối diện, đã nửa ngày rồi mà chưa nói gì.
Nửa ngày...
Giọng nói của Lục Khiết run rẩy nhè nhẹ, cô muốn nói chuyện nhưng mà khi mở miệng ra lại không thể thốt nên lời.
Cô không dám hỏi, cũng không dám nói...
- Bác sĩ, Chanh Chanh... Con bé...
Cô cảm thấy mình đã sống rất thận trọng rồi, không dám lớn mật một mảy may
Nhưng mà tại sao ông trời còn muốn trêu đùa cô như vậy chứ?
Từ sau khi chồng cô đi mất thì trụ cột của gia đình này đã sụp đổ
Ngọn núi kia chính là chỗ dựa của gia đình họ, là lá gan của cả nhà, nhưng hiện tại núi đã không còn... Họ giống như đã mất đi tất cả chỗ dựa.
Khi chồng mình vẫn còn, Lục Khiết cảm thấy cho dù là trời sập xuống thì người đàn ông kia cũng sẽ chống đỡ cho cô
Nhưng mà hiện giờ cô lại cảm thấy mình không thể chịu đựng nổi bất luận đả kích gì nữa.
Có điều khi cô nhìn con gái mình, cô biết mình nên nỗ lực kiên cường, bởi vì vẫn còn có một người nhỏ bé, yếu ớt hơn cần cô phải che chở
Hai mẹ con cứ thế sống nương tựa nhau một hai năm, đã quen thuộc với cuộc sống đi sớm về trễ, cô bỏ công việc làm thêm giờ, mua một chiếc Geely, trở thành một trong hàng nghìn tài xế của Didi.
Mỗi sáng, hai người sẽ ăn cơm cùng nhau rồi cô sẽ chở con gái tới trường, tiếp đó thì bắt đầu làm việc, giữa trưa chờ con gái cùng ăn cơm, đợi đến xế chiều thì cả hai lại về nhà.
Mặc dù khổ cực nhưng mà hai mẹ con lại hạnh phúc, có đôi khi Chanh Chanh sẽ ngồi trên xe với cô, cô sẽ nghe con bé chia sẻ những chuyện lý thú trong trường lớp. Đối với Lục Khiết mà nói thì đây là toàn bộ cuộc sống của cô.
Thế nhưng mà sự đả kích bất thình lình đã khiến trái tim Lục Khiết run rẩy
Vì sao?
Dựa vào cái gì?
Cô muốn lớn tiếng chất vấn
Nhưng mà cô cũng biết nó sẽ không giúp ích được gì.
Thở dài, Lục Khiết lấy dũng khí, hỏi Trần Thương về bệnh tình của con mình.
- Bác sĩ Trần, anh nói Chanh Chanh có trái tim dị dạng, nhưng mà vì sao đã nhiều năm như vậy mà con bé lại không có chuyện gì?
Trần Thương giải thích:
- Loại tình huống này, gọi là động mạch chủ chuyển vị tính bẩm sinh
Như vậy có nghĩa là gì? Chính là nói thân thể thật ra là có một cái công năng thay thế rất là mạnh mẽ, sau khi có dị dạng bẩm sinh thì trái tim cũng sẽ cố gắng thích ứng cái dị như vậy, do đó hình thành một cái hệ thống tuần hoàn mới
Hiện tại Chanh Chanh thuộc về loại trái tim dị dạng, mà trong đó tâm nhĩ và tâm thất, tâm thất và động mạch chủ không kết nối với nhau.
Trần Thương lấy một tờ giấy trắng ra, cố gắng miêu tả đơn giản công năng của trái tim cho Lục Khiết hiểu.
Cho dù Lục Khiết không hiểu thì cô cũng chắc chắn phải hiểu được nó
Cô biết rõ, cô chắc chắn phải hiểu rõ Chanh Chanh, từ đó mới có thể trợ giúp con gái khôi phục tốt hơn.
Trần Thương giải thích:
- Trái tim bơm máu từ tâm thất đến động mạch chủ, tiếp đó tĩnh mạch máu chảy trở về tâm nhĩ, và máu từ tâm nhĩ lại trở về tâm thất, cứ tuần hoàn như vậy.
- Vì lẽ đó, nếu sự kết nối giữa tâm nhĩ và tâm thất, giữa tâm thất và động mạch chủ không thống nhất thì sẽ sinh ra thể bình thường và xâu chuỗi, sự tuần hoàn của phổi đường dẫn.
- Tuần hoàn máu tĩnh mạch chảy vào tâm nhĩ phải, thông qua van tim hai lá và tâm thất trái đến động mạch phổi; máu tĩnh mạch phổi chảy vào tâm nhĩ trái, thông qua van ba lá và tâm thất phải đến động mạch chủ
- Do đó
- Điều này được điều chỉnh về mặt sinh lý, do đó loại dị như vậy còn được gọi là sinh lý tính sửa chữa động mạch chủ chuyển vị.
Nhìn thấy Lục Khiết hơi mê mang, Trần Thương nói đơn giản:
- Thật ra cũng là bởi vì loại dị như vậy cho nên trái tim đã khai thác một loại biện pháp đặc thù, hình thành một con đường mới, để trái tim làm việc bình thường.
Lục Khiết nghe xong:
- Nếu vậy... Chẳng phải hiện giờ trái tim đã làm việc bình thường rồi à?
Trần Thương lắc đầu:
- Đây chỉ là một loại biện pháp tạm thời, nói trắng ra, khi tuổi tác tăng lên thì loại biện pháp này sẽ làm tăng tổn thương cho trái tim. Thời kỳ đầu thì người bệnh sẽ có tình trạng khó chịu ở ngực, nguyên nhân chủ yếu là tâm thất phải quá tải dẫn tới đau tim, chậm rãi sẽ xuất hiện suy tim, thời kì cuối sẽ xuất hiện ứ máu suy tim, dự đoán bệnh tình cực kém
- Nói đơn giản một chút, Chanh Chanh còn nhỏ, nhưng khi cô bé càng lớn lên thì thân thể sẽ càng ngày càng kém, tuổi thọ bình thường cũng sẽ không vượt qua ba mươi
Nghe thấy câu cuối, Lục Khiết suýt nữa chết ngất
Trần Thương nói:
- Đương nhiên là cũng có ngoại lệ, nhưng mà... Chị biết đấy, chúng ta không thể phó thác toàn bộ hi vọng cho ngoại lệ, với tình trạng hiện tại của Chanh Chanh, đề nghị của tôi là phẫu thuật càng sớm càng tốt.
Lục Khiết nghe thấy Chanh Chanh chỉ có thể sống đến hai mươi mấy, trong đầu cô như vang lên từng tiếng sấm
Hình như muốn đánh nát linh hồn yếu ớt của cô
Trần Thương thở dài, anh cũng rất bất đắc dĩ.
Cuộc sống đã rất khó khăn rồi, tại sao lại phải tra tấn gia đình yếu ớt này chứ?
Đây là một đứa bé hiểu chuyện đến cỡ nào?