Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 755 - Chương 756: Không Sống Tới Hơn Hai Mươi Tuổi

Khi bac si mo hack full
Chương 756: Không Sống Tới Hơn Hai Mươi Tuổi
 

Còn nhỏ mà đã học được trợ giúp mẹ, không làm phiền mà còn chia sẻ khó khăn, phiền muộn với mẹ mình...

Trần Thương nhớ lại cô bé Chanh Chanh học dáng vẻ nói chuyện của người lớn, anh cũng bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc này, Chanh Chanh đang đứng ở bên ngoài với Dương Khai Hóa và y tá Nhạc Nhạc, cô bé lo lắng nhìn thoáng qua hai người.

- Con lo lắng cho mẹ, con muốn đi gặp mẹ…. Mẹ không thấy con thì sẽ sốt ruột.

Nhạc Nhạc sững sờ, nhìn dáng vẻ ông cụ non của Chanh Chanh, thực tình là yêu thương cực kỳ.

- Quả là một đứa nhỏ đáng yêu?

Dương Khai Hóa nhìn chăm chú vào Chanh Chanh, nhẹ gật đầu:

- Đúng vậy

Chanh Chanh chạy về phía trước, đẩy cửa ra, cẩn thận đi vào văn phòng, bỗng nhiên nhìn thấy mẹ mình đang khóc

Cô bé giật nảy mình, vội vàng chạy tới.

- Mẹ ơi, tại sao mẹ lại khóc...

Nói xong, Chanh Chanh giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, muốn lau nước mắt cho Lục Khiết.

- Mẹ đừng khóc nhè, một lát mẹ con mình về nhà, con rửa chân cho mẹ được không?

- Đúng rồi, mẹ ơi, con sắp được nghỉ đông rồi, lúc đó con sẽ được ở với mẹ cả ngày nha.

- Mẹ đừng khóc nữa

- Về nhà rồi con sẽ kể chuyện cổ tích cho mẹ nghe.

Thấy Chanh Chanh hiểu chuyện như vậy, Lục Khiết rất muốn khóc nhưng mà cô phải nhịn lại.

Cô cười nói:

- Chanh Chanh nghe lời, con ra bên ngoài chờ một chút nhé, mẹ và chú bác sĩ đang trò chuyện.

Chanh Chanh nghe mẹ mình nói như vậy, hiểu chuyện khẽ gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Nhưng mà mới đi vài bước, cô bé hình như hơi không yên lòng, bỗng nhiên quay người nhìn thoáng qua Lục Khiết, lúc này mới đi ra ngoài.

Lục Khiết thấy con gái đã đi ra ngoài, lúc này mới hỏi Trần Thương:

- Bác sĩ Trần, chi phí của ca phẫu thuật này là bao nhiêu vậy?

Vấn đề này làm Trần Thương khó nói, bởi vì anh cũng không biết.

- Như vậy đi, hôm nay hai mẹ con cứ về nhà, xe hư rồi, cô cũng đừng sốt sắng ra ngoài đi làm, cô gọi nhà trường xin cho con bé nghỉ mấy hôm. Tôi sẽ liên hệ với các chuyên gia trong tỉnh hiểu biết một chút, nhìn nên trị liệu sao cho phù hợp.

- Có cần phải mời chuyên gia từ bên ngoài không? Cùng với một ít vấn đề về tiêu phí, cô nghĩ như thế nào?

- Dù sao cô bé còn nhỏ, sức khỏe quan trọng hơn cả

Lục Khiết gật đầu, không sai

Trong lòng cô, Chanh Chanh đã là toàn bộ của cô.

Sinh mệnh của cô không thể lại mất đi nữa….

Ra văn phòng, Lục Khiết dẫn con gái về nhà.

Bỗng nhiên Dương Khai Hóa nói:

- Cái này... Lục tiểu thư, tôi đã liên lạc cửa hàng 4s, hiện tại họ sắp qua đây, mọi thứ tôi sẽ đến chịu trách nhiệm, cô không cần lo lắng.

Nói tới chỗ này, Dương Khai Hóa đề nghị:

- Tôi đã bảo tài xế lái một chiếc xe tới đây, tôi đưa hai mẹ con về nhà được không?

Trên đường đi, Lục Khiết hơi im lặng.

Chanh Chanh vẫn luôn an ủi mẹ:

- Mẹ ơi, có phải chú bác sĩ kia nói xấu Chanh Chanh cho mẹ nghe không? Mẹ đừng lo lắng có được không?

- Chú bác sĩ ấy gạt con, rõ ràng chú ấy đã móc tay với con, hứa là không nói cho mẹ rồi ….

Lục Khiết nhìn con gái, vuốt tóc con bé, năm nay Chanh Chanh đã tám tuổi, học lớp hai rồi.

Con nhà người ta bằng tuổi này vẫn còn là ngây thơ mờ mịt chỉ biết chơi đùa, nhưng mà Chanh Chanh của cô lại đã hiểu chuyện, giống như ông cụ non mà giúp cô chia sẻ khó khăn, phiền lòng.

Có đôi khi, Lục Khiết càng muốn Chanh Chanh nghịch ngợm gây sự một chút, không cần phải hiểu chuyện như thế.

Hiểu chuyện đến mức làm cô sợ hãi.

Dương Khai Hóa nhìn hai mẹ con, anh đột nhiên cảm thấy hơi hạnh phúc. Nếu như vợ con mình còn sống thì có lẽ…. Cũng xấp xỉ với Chanh Chanh?

Nghĩ tới đây, Dương Khai Hóa không khỏi thở dài.

Trong một chiếc xe, ba người đều có tâm sự.

Bên trong cái đầu nhỏ của Chanh Chanh cũng đang tự hỏi... Có phải hôm nay chú kia nói cho mẹ là mình bị bệnh gì hay không?

Nghĩ tới đây, Chanh Chanh cũng không khỏi lo lắng...

Nếu như mình ngã bệnh, nếu như mình đi theo ba...

Vậy ai sẽ chăm sóc mẹ đây….

Khi mẹ khóc thì ai dỗ dành nha?

Chanh Chanh nhìn mẹ, an ủi:

- Mẹ ơi, chờ khi nào Chanh Chanh trưởng thành, Chanh Chanh chắc chắn sẽ mua cho mẹ một chiếc xe đẹp y như là của chú này vậy.

Trong lòng Lục Khiết mềm nhũn, cô vội vàng quay đầu đi chỗ khác, trưởng thành à...

Từ khi nào mà hai chữ trưởng thành lại là một chuyện đáng sợ với cô như vậy?

Lục Khiết vẫn luôn cho rằng đợi đến khi Chanh Chanh trưởng thành thì tốt rồi, hiện tại... Sau khi nghe Trần Thương nói, cô mới đột nhiên cảm thấy, Chanh Chanh hiện tại đã rất tốt rồi, tốt nhất... Con bé không cần lớn lên.

- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì phỏng chừng không thể vượt qua ba mươi tuổi...

Câu nói này giống như là ác mộng quanh quẩn trong đầu Lục Khiết.

Lục Khiết quyết định

Chắc chắn phải trị liệu

Táng gia bại sản cũng phải trị liệu cho con gái

...

...

Ngày hôm sau, Trần Thương tìm Đào Mật, kể hết mọi chuyện cho ông nghe.

Khi Đào Mật vừa nghe thấy câu “Sửa chữa động mạch chủ chuyển vị tính bẩm sinh kèm theo tâm nội dị dạng”, ông châm chước ba lần, một lần càng cau mày hơn một lần.

- Đây chính là một ca phẫu thuật lớn, một người là căn bản làm không được, nó cần được thực hiện bởi một đội ngoại khoa tim chuyên nghiệp. Ít nhất là bệnh viện chúng ta không làm được

- Tôi cho rằng nếu như suy xét về mặt đáng tin cậy thì khẳng định vẫn là nên đi phụ ngoại, nếu không thì bệnh viện Tề Lỗ cũng được.

Lục Khiết nghe thấy vậy, nhất thời trợn tròn mắt

- Chủ nhiệm Đào, nếu như đi thủ đô thì chi phí sẽ là bao nhiêu?

Lục Khiết rất là lo lắng

Sau khi chồng cô hi sinh vì nhiệm vụ, đúng là có được trợ cấp hơn mười ngàn, nhưng mà... Tiền trợ cấp không phải của chỉ riêng cô?

Cha mẹ chồng không có công việc, mà sau khi mẹ chồng nghe tin con trai chết thì bệnh nặng không gượng dậy nổi, tốn rất nhiều tiền.

Qua hai năm, trong nhà còn chưa tới hai trăm ngàn, con gái còn phải đi học, chi tiêu hàng ngày ở trong nhà, còn mua xe để đi làm.

Hiện giờ tiền trong tay đều để sử dụng rõ ràng, Lục Khiết còn không nỡ phung phí một cắc bạc.

Sau khi biết rõ tình huống của đối phương, Đào Mật nói:

- Tôi có một người bạn ở bệnh viện phụ ngoại, để tôi gọi điện hỏi thăm thử xem.

Đổ chuông không bao lâu thì có người nghe máy, sau khi hỏi rõ ràng tình huống, đối phương cũng đã nói rất nhiều.

Cúp điện thoại, Đào Mật nhìn Lục Khiết, nói:

- Nếu ca phẫu thuật này tới thủ đô, chi phí phẫu thuật và nằm viện có thể tốn hơn mấy trăm ngàn, bao gồm dự đoán bệnh tình hậu kỳ, có thể còn cần lắp đặt một máy tạo nhịp tim... Cho nên tổng cộng có thể tốn hơn hai trăm ngàn.

Nghe thấy con số khổng lồ này, Lục Khiết nhất thời bị dọa đến biến sắc.

Trần Thương nghe thấy thế, nhíu mày hỏi:

- Trong tỉnh chúng ta không thể làm được à?

Đào Mật nhíu mày:

- Lần trước tôi có nghe viện trưởng Hùng và viện trưởng Tần Nhạc Minh nhắc tới, hay là đi hỏi thử hai người họ xem sao?

Buổi sáng cùng ngày, Trần Thương liên hệ Hùng Khang Dụ, Tần Nhạc Minh, Dương Kiến Thụ và Hạ Cao Phong, đây là bốn vị đại lão của khoa ngoại tim trong tỉnh.

Mà Lục Khiết đã xin cho Chanh Chanh nghỉ học vài ngày rồi đưa con đến bệnh viện. Chanh Chanh lại được làm kiểm tra tương quan cặn kẽ lần nữa.

Chanh Chanh ngồi ở chỗ đó, nhìn nhóm người lớn các chú, các bác và các ông miêu tả mình.

Tâm linh nhỏ bé của Chanh Chanh trong bỗng nhiên ý thức được một điều, hình như là mình bị bệnh nặng

Trên TV đều là nói như vậy.

Có thể còn phải phẫu thuật.

Nghĩ tới đây, Chanh Chanh lập tức lo lắng, nhưng mà khi quay đầu nhìn thoáng qua mẹ mình, cô bé lại cong môi cười một tiếng, vì mất răng cửa nên tiếng cười hơi lọt gió, cười lên làm cho người ta đau lòng.

Bình Luận (0)
Comment