Lúc ấy nhìn thấy nhắc nhở, Trần Thương đã hoàn toàn lâm vào trạng thái đứng máy
Đây tuyệt đối là trang bị thần mà.
Mà là trang bị cấp Thần.
Năm kiện hợp thể lại có thể nhận được kỹ năng phẫu thuật của bác sĩ truyền kỳ ngoại khoa lồng ngực cấp một trăm - Bạch Khâu n, điều này có thể giúp mình giảm bớt bao nhiêu điểm kỹ năng đây chứ?
Nghĩ tới đây, Trần Thương đều cảm thấy có cảm giác đáng sợ.
Hơn nữa, trang bị kỹ năng cũng cực kỳ bá đạo, chỉ cần mình tham gia hoặc quan sát qua phẫu thuật đều sẽ tự chuyển hóa thành kỹ năng phẫu thuật của chính mình, hơn nữa lại còn là cấp hoàn mỹ
Chuyện này có nghĩa là mỗi tháng mình đều có một cơ hội nhận được kỹ năng phẫu thuật cấp hoàn mỹ.
Đáng tiếc là...
Hệ thống trang bị mang tính lựa chọn trang bị, mỗi lần chỉ có thể trang bị một kiện, bình thường nói đến những dao phẫu thuật, kim, Trần Thương đều lấy trang bị tốt ra, không tốt trực tiếp đổi đi.
Thế nhưng áo phẫu thuật lại không giống.
Trang bị áo Bạch Khâu n trước mắt đối với giai đoạn này, Trần Thương cảm thấy nó vẫn là trang bị rất tốt rồi, tự do hoán đổi là được.
Hơn nữa, may mắn chính là, Trần Thương đã gặp qua một dạng phẫu thuật thế này rồi.
Vì lẽ đó, lúc này Trần Thương 【tính tiên thiên sửa chữa động mạch chủ chuyển vị kèm theo chỉnh sửa phẫu thuật tâm nội dị dạng: Cấp hoàn mỹ! Tháng đó hữu hiệu! 】
Cái này cũng đã đầy đủ
Trần Thương giải thích kỹ càng kế hoạch và phương án phẫu thuật của chính mình với mọi người.
Mỗi một bước, đều chính xác đến từng chi tiết.
Mỗi một chi tiết nhỏ, đều giới thiệu tinh chuẩn.
...
Nửa giờ sau, mọi người đều lâm vào im lặng.
Thằng nhóc này, thật đúng là hiểu biết sâu
Hơn nữa, có nhiều chỗ họ còn nghe không hiểu.
Tần Nhạc Minh vừa mừng vừa sợ, anh không ngờ cháu gái của mình lại có thể tìm được một đối tượng lợi hại đến như thế này.
Ngay cả vấn đề phẫu thuật nan giải thế này mà vẫn có thể làm tốt.
Nghĩ tới đây, mấy chủ nhiệm hai mặt nhìn nhau, quyết định cho Trần Thương mổ chính.
Nhưng mà sau khi thảo luận kết thúc, Đào Mật mới bất đắc dĩ hỏi:
- Tiểu Trần, cậu từ chỗ nào học được phẫu thuật này thế?
Trần Thương cười đáp:
- Trong lúc thực tập, ở tam vện Bắc Đại, khi đó chủ nhiệm ngoại khoa tim vô cùng ưu ái cháu nên thường xuyên mang theo cháu đi xem phẫu thuật, vì vậy sau này cháu đi làm nghiên cứu sinh cũng dự thi ngoại khoa tim.
Mọi người nghe thấy xong không khỏi sửng sốt một chút, im lặng không biết nói gì.
Cẩn thận hồi tưởng lại một phen, chính mình lúc thực tập đang làm gì?
Rất nhanh, hội nghị đã kết thúc, mọi người tan cuộc, Trần Thương đi bàn giao bệnh tình.
Mà Tần Nhạc Minh và mấy chủ nhiệm lại cùng nhau cùng nhau đi xuống lầu.
Trong thang máy, bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ
Lúc này, Hạ Cao Phong bất đắc dĩ hỏi:
- Chủ nhiệm Tần, lúc thực tập ông đã học xong cái gì?
Tần Nhạc Minh đỏ mặt một trận nói:
- Tôi à? Tôi... biết cũng thật nhiều, ví dụ như bắt ngoéo, thắt nút... Nhưng mà có thể giống nhau à? Tôi khi đó là thực tập ở Đông Dương, đúng rồi, chủ nhiệm Hùng, ông thực tập ở thủ đô, lúc đó ông thực tập làm cái gì?
Nhất thời Hùng Khang Dụ tức giận mà nổi nóng, con mẹ nó dù tôi thực tập ở thủ đô, thế nhưng... tôi không phải là Trần Thương
- Tôi... Tôi hẳn là học được khâu lại
Mọi người nghe xong, không khỏi mỉm cười.
Dương Kiến Thụ càng bất đắc dĩ bật cười.
Mọi người nhất thời mắt hổ trừng một cái:
- Chủ nhiệm Dương, tôi nghe nói ông là hải quy à? Ông lúc đó ở nước Mỹ đã học được cái gì?
Dương Kiến Thụ nghe thế bỗng sững sờ, nhìn thấy chính mình đưa tới sự tức nộ cho mọi người, nhất thời nhanh tay ấn chốt mở thang máy:
- A nha... tự dưng cái bụng này của tôi không thoải mái, các người xuống trước đi! Chào mọi người, hôm nào gặp lại nha
Sau khi nói xong đã gấp gáp bỏ chạy.
Đào Mật sững sờ:
- Khoan đã... Tầng này là... Khoa sản?
...
...
Bên trong phòng bệnh ngoại khoa tim, Trần Thương đang muốn đi tìm Lục Khiết nói chuyện phẫu thuật.
Sau khi đi vào, chợt phát hiện bên trong gian phòng tất cả đều là người.
Trương Khắc Cần nhìn Lục Khiết:
- Em gái, em thế này có phải cũng đã quá rồi hay không? Chuyện lớn như vậy cũng không nói cho bọn anh biết một tiếng
- Hơn nữa, nếu như Chanh Chanh có chuyện bất trắc, chúng ta sao có thể an tâm đây cơ chứ?
Lục Khiết cười cười, cũng không nói chuyện.
Ngô Cương ôm Chanh Chanh:
- Chanh Chanh, ai bắt nạt con, nói cho cha nghe, cha bắt người đó đến
Hiện tại, tay của Ngô Cương đã khôi phục rất tốt, cơ bản không có ảnh hưởng gì.
Chanh Chanh nhìn thấy ở cửa ra vào Trần Thương đang tiến đến, nhất thời cong lên khóe miệng:
- Chú ấy bắt nạt con.
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng.
Ngô Cương quay người nhìn thấy Trần Thương tiến đến, nhất thời cười nói:
- Bác sĩ Trần? Ha ha! Chanh Chanh, người này... Cha không thể trêu vào, chúng ta đổi một người khác có được hay không?
Chanh Chanh nghe xong, nhất thời khóe miệng cong lên, hai tay ôm ở trước ngực, suy nghĩ nửa ngày sau mới nói một câu:
- Thật khó xử
Mọi người nhìn thấy cô bé này có dáng vẻ đại nhân nhỏ, nhất thời ha ha ha nở nụ cười.
Lúc này, Trương Khắc Cần liếc mắt ra hiệu cho Ngô Cương
Ngô Cương vội vàng đứng lên:
- Chanh Chanh, cùng cha đi ra ngoài dạo chơi.
Sau khi hai người rời đi.
Trương Khắc Cần nói với Trần Thương:
- Bác sĩ Trần, trong cục đã biết rõ tình trạng của Chanh Chanh, thanh toán toàn bộ phí chữa bệnh của Chanh Chanh rồi, cho nên vẫn hi vọng mọi người có thể dốc hết toàn lực chữa trị giúp Chanh Chanh
- Còn có việc nữa chính là, nếu như cần mời chuyên gia gì, chúng tôi cũng có thể xin sự trợ giúp, nhưng mà yếu tố hạch tâm lại chỉ có một cái, tốt nhất có thể bảo chứng phẫu thuật thành công, dù sao đứa bé vẫn còn nhỏ như thế mà.
…
…
- Đứa trẻ vẫn còn nhỏ nên đừng để lại di chứng gì
- Anh chắc chắn phải dốc hết sức lực cho ca mổ này
- Nếu anh cần sự giúp đỡ của chúng tôi hoặc là chúng tôi sẽ liên hệ với các chuyên gia ở thủ đô, tôi sẽ nhanh chóng quay về nói chuyện với lãnh đạo để xin chỉ thị ngay
Trương Khắc Cần rất nhiệt tình nói với Trần Thương.
Trần Thương khẽ gật đầu:
- Được rồi, đội trưởng Trương, đừng quá lo lắng, chuyện này chúng tôi chắc chắn sẽ dốc toàn lực, còn... để phẫu thuật, chúng tôi đã mời chuyên gia của tỉnh tới làm và đích thân tôi sẽ tự mình tiến hành phẫu thuật, anh cứ yên tâm.
Trương Khắc Cần nghe xong lập tức gật đầu.
Anh hoàn toàn tin tưởng Trần Thương, dù sao thì cả bàn tay của anh và tay của Ngô Cương đều đã được Trần Thương chữa trị, hiện tại anh đang hồi phục rất tốt, còn Ngô Cương kia đã có thể tập luyện bình thường.
- Cảm ơn bác sĩ Trần rất nhiều
Nói xong, Trương Khắc Cần nhìn Lục Khiết:
- Em à, sau này có việc gì thì cứ gọi điện thoại cho tụi anh, đừng như người xa lạ.
Lục Khiết thở dài:
- Em... … nếu chuyện không phiền phức, em cũng không muốn làm phiền các anh. Các anh bận rộn làm việc nguy hiểm mỗi ngày, em sợ sẽ làm gián đoạn nhiệm vụ của các anh.
- Chuyện lần này, anh…
Trương Khắc Cần lắc đầu:
- Nếu không phải bệnh viện liên hệ với tụi anh, quả thật tụi anh cũng không biết về điều này
- Em, đừng lo, Tiểu Ly đã có những đóng góp cho đất nước và cho nhân dân tổ quốc, vợ và các con của anh ấy, đất nước sẽ không ruồng bỏ đâu
- Anh cũng biết rằng điều đó không hề dễ dàng đối với em, tiền trợ cấp được trao lại cho cha mẹ của Tiểu Ly, vì vậy anh sẽ cố gắng đề xuất với văn phòng cục để xem liệu có thể nhận được một số biện pháp bảo hộ cho em hay không. Ngoài ra, đứa trẻ sẽ không phải chịu cảnh này trong tương lai, mọi chi phí y tế sẽ được hoàn trả đầy đủ và điều trị bệnh tật một cách tốt nhất. Vậy nên, em đừng nghĩ ngợi lung tung nữa
Lục Khiết gật đầu rơi lệ.