Cô không biết phải nói gì.
Cảm động?
Cô thà tình nguyện chồng mình dù nghèo một chút cũng đủ lo cơm áo gạo tiền, dù vay tiền... cũng không muốn những thứ này...
Cô thấy mình ích kỷ
Không có ước mơ lớn như Tiểu Ly muốn bảo vệ gia đình và đất nước.
Cô chỉ là Lục Khiết nhỏ bé, nên chỉ mong muốn chăm sóc gia đình nhỏ của mình thật tốt.
Nhưng lúc này cô hơi cảm động.
Sau cùng, khi tuyệt vọng nhất, đất nước đã không phụ lòng và không bỏ rơi gia đình mình.
Để cô cũng tin rằng trên đời này vẫn còn dấu vết của hơi ấm, còn một chút tình thương.
……
……
Ca phẫu thuật đang trong thời gian chuẩn bị.
Phẫu thuật tối nay, vào buổi chiều.
Mọi người đang gấp rút chuẩn bị cho ca mổ của Chanh Chanh.
Chanh Chanh ngồi trên giường, cẩn thận từng li từng tí viết nhật ký.
Lục Khiết bước vào, nhìn thấy Chanh Chanh đang viết gì đó, đột nhiên nở nụ cười:
- Chanh Chanh, con viết gì vậy? Đọc cho mẹ nghe với?
Chanh Chanh nhìn thấy Lục Khiết đi vào, đột nhiên nheo mắt lại, đóng vở lại, nhét nó vào chiếc cặp nhỏ đi học của nó.
- Không được nhìn, đây là bí mật của Chanh Chanh
Lục Khiết chợt mỉm cười nhìn con mình.
Cô không biết bắt đầu từ khi nào con cô học được viết nhật ký, có lẽ đây là một thói quen tốt.
Năm giờ chiều, Dương Khai Hoá vội vàng bước vào phòng bệnh, bộ quần áo xưa nay đều tươm tất nay lại nhăn nhúm, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi, theo sau là một người đàn ông.
- Chanh Chanh, bác mang cho cháu đồ ăn ngon này.
Dương Khai Hoá để đồ ăn vặt sang một bên.
Lục Khiết nhanh chóng từ chối:
- Anh Dương, anh khách sáo quá.
Mặc dù ánh mắt Chanh Chanh nhìn chằm chằm vào đồ ăn vặt, nhưng cô bé lắc đầu nói:
- Cảm ơn bác, Chanh Chanh không thích ăn vặt.
Dương Khai Hoá nhìn qua Chanh Chanh không nhịn được, đau lòng chạm vào mái tóc của cô bé.
Nói với Lục Khiết:
- Lục Khiết, tôi muốn giới thiệu cô với một người ở bên ngoài.
Lúc Khiết gật đầu tò mò đi ra.
Dương Khai Hoá giới thiệu:
- Lục Khiết, đây là giáo sư Vương Kỳ, giám đốc khoa phẫu thuật tim bệnh viện số ba của trường đại học Bắc Kinh. Tôi đã nghe ngóng ông ấy rất giỏi trong lĩnh vực phẫu thuật điều trị bẩm sinh chuyển vị liên quan đến động mạch chủ và dị tật tim mạch, đây là chuyên gia trong cả nước, sau khi giáo sư Vương Kỳ biết về chuyện của Chanh Chanh, đã đồng ý phẫu thuật cho Chanh Chanh.
Lục Khiết nghe xong hơi sửng sốt một chút
Cô nhìn thấy vẻ muộn phiền trên gương mặt Dương Khai Hoá, quay qua nhìn thoáng Vương Kỳ.
Thật cô muốn từ chối nhưng không nói lên lời.
Dù sao đây là con mình, cô tự nguyện từ bỏ sự tôn nghiêm.
- Giáo sư Vương, xin chào, xin chào! Ngài... Tôi hy vọng ngài có thể cứu giúp Chanh Chanh.
Lục Khiết mắt đỏ hoe nói.
- Anh Dương, cảm ơn anh rất nhiều, thật lòng, tôi… sau này chắc chắn sẽ báo đáp anh.
Khuôn mặt Dương Khai Hoá tràn đầy nụ cười:
- Đừng cảm ơn tôi, hãy cảm ơn giáo sư Vương Kỳ nếu cô muốn.
Vương Kỳ thở dài, nhìn Dương Khai Hoá, anh ấy cũng là một người si tình quan tâm đến điên rồi
Nhưng vẫn nói:
- Tiểu Lục à, tôi cũng biết về Chanh Chanh, tôi sẽ cố gắng hết sức mình hợp tác với bệnh viện để làm phẫu thuật, nhưng tôi cần phải bàn bạc kỹ với bệnh viện trước, vì chuyện phẫu thuật này cũng không thể làm một cách tùy tiện được...
Làm sao mà Lục Khiết không hiểu ý của Dương Khai Hoá?
Cô là phụ nữ, nhưng cô không ngốc
Lục Khiết tuy chỉ chăm lo việc nhà, nhưng cô biết những khó khăn của cuộc sống này.
Nhìn Dương Khai Hoá, cô biết anh ta hẳn phải tốn rất nhiều công sức mới mời được họ.
Làm thế nào nó có thể được dễ dàng như thế?
Với nhiều chuyên gia như vậy, ai là người sẵn sàng thực hiện phẫu thuật?
Hôm qua, Lục Khiết đích thân nghe cuộc gọi của mấy vị giám đốc chuyên môn, tất cả đều rất vất vả như vậy, anh ta là người ngoài ngành, chuyện này sao có thể dễ dàng?
Tuy nhiên, có một số điều không thể nói.
Cụ thể việc phẫu thuật ra sao cô cũng cần phải liên hệ với bệnh viện.
Dương Khai Hoá và Lục Khiết dẫn Vương Kỳ đến văn phòng khoa phẫu thuật tim.
Lúc này, trong phòng có rất nhiều người.
Trần Thương, Đào Mật, Trần Nhạc Minh, Dương Kiến Thụ, Hùng Khang Dụ đều ở đó.
Họ đang chuẩn bị chi tiết trước khi phẫu thuật.
Trần Thương quay lại nhìn thấy Dương Khai Hóa và những người khác.
Tuy nhiên, Trần Thương mở to mắt:
- Hả? Chủ nhiệm Vương! Sao ông lại ở đây?
Mọi người theo tiếng nói quay lại.
Lập tức sắc mặt mọi người vui vẻ
- Giáo sư Vương Kỳ! ?
- Giáo sư Vương, thật là anh à?
Vương Kỳ, Đào Mật, Trần Nhạc Minh và những người khác lần lượt chào hỏi.
- Lần này khó tránh khỏi rắc rối cho mọi người, anh Dương đặc biệt yêu cầu tôi thực hiện ca mổ Chanh Chanh, tôi còn nói để đi làm quen với các anh, không ngờ đều là người quen
Đào Mật phấn khích.
Trần Nhạc Minh nói thẳng:
- Có giáo sư Vương Kỳ ở đây, chúng ta sẽ nắm chắc hơn
Hùng Khang Dụ gật đầu:
- Vâng! Cảm ơn giáo sư Vương.
Sau vài lời chào hỏi khách sáo.
Vương Kỳ nhìn Trần Thương thích thú:
- Tiểu Trần! Tiểu Trần! Cuối cùng tôi cũng tìm được cậu
Trần Thương lúng túng gãi đầu:
- Chủ nhiệm Vương, đã lâu không gặp
Mọi người tò mò nhìn hai người.
Có phải... đã biết không?
Có vẻ là người quen cũ?
Vương Kỳ không nhịn được nói:
- Cậu đang ở khoa phẫu thuật tim, Tỉnh Nhị Viện à?
Trần Thương lắc đầu cười:
- Không phải, tôi đang ở khoa cấp cứu, tôi lên đóng góp vui vẻ một chút.
Vương Kỳ không khỏi thở dài:
- Bây giờ cậu chuẩn bị tốt nghiệp rồi à?
Trần Thương gật đầu:
- Năm đầu nghiên cứu sinh, đại học Y Đông Dương.
Vương Kỳ nghe đến đây thì đột nhiên nổi giận:
- Thằng nhóc, lúc tôi kêu cậu đi thi nghiên cứu sinh của tôi, cậu đã không tham gia kỳ thi. Bây giờ thì hay rồi, cậu lại thành một sinh viên nghiên cứu của người khác.
Vương Kỳ nói đến đây:
- Được rồi, không nói nhảm với cậu, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau khi ca phẫu thuật kết thúc.
- Tiểu tử cậu, lần này đừng bảo là tôi dụ dỗ, đợi cậu tốt nghiệp xong, thành thật đến chỗ tôi, tôi có thể sẽ tìm cho cậu một công việc tốt trước khi tôi nghỉ hưu.
Trái tim của Trần Thương ấm hẳn lên, chủ nhiệm Vương Kỳ là người đáng quý trọng đầu tiên của anh.
Vào khi thực tập, ông ấy rất thích Trần Thương và muốn giữ anh ở lại.
Nhưng Học viện thứ ba của Đại học Bắc Kinh có thể muốn một sinh viên chưa tốt nghiệp không?
Vì vậy, Vương Kỳ đã yêu cầu Trần Thương đến viện nghiên cứu của mình.
Lúc đó, Trần Thương không tham gia kỳ thi tuyển nghiên cứu sinh
Không ngờ sau bao nhiêu năm lại gặp nhau.
Trần Thương lúng túng cười:
- Chủ nhiệm Vương, hiện tại em đang đi làm, em ở khoa cấp cứu bệnh viện Tỉnh Nhị.
Nghe vậy, Vương Kỳ kéo Trần Thương ra, nháy mắt rồi nói nhỏ:
- Bệnh viện này có thể so với chỗ Thủ Đô à? Đừng ngốc, được rồi, tôi sẽ nói chuyện với cậu sau khi phẫu thuật xong
Đào Mật và vài người nhìn thấy điều này, dù họ không biết Vương Kỳ nói gì, nhưng... họ chắc chắn có thể đoán được một, hai.
Đào Mật nhanh chóng nói:
- Ồ! Nhân tiện, chủ nhiệm Vương, tôi quên giới thiệu với anh.
- Đây là Trần Thương, phó chủ nhiệm khoa cấp cứu của Tỉnh Nhị Viện của chúng tôi và cậu ấy sẽ sớm là chủ nhiệm khoa cấp cứu
Vương Kỳ nghe vậy thì trợn to hai mắt, nghi ngờ nhìn Trần Thương:
- À? Cậu là phó chủ nhiệm khoa cấp cứu à?
Trần Thương gật đầu, ngượng ngùng cười và nói đùa:
- Đúng, là vàng thì nó sẽ tỏa sáng ở khắp mọi nơi, đó là những gì ông đã nói.