Sau khi Vương Kỳ nghe thấy, ông ấy lập tức cười.
Thật bất ngờ, chỉ mới ba năm không gặp mà Trần Thương đã trở thành phó chủ nhiệm khoa cấp cứu.
Phó chủ nhiệm cấp tỉnh trong ba tỉnh đứng đầu, chuyện này rất khác.
Nếu chỉ là một bác sĩ nhỏ, vừa rồi Vương Kỳ chắc chắn sẽ lên tiếng, nhưng... phó chủ nhiệm 27 tuổi của khoa cấp cứu, chuyện này... sao có thể?
Vương Kỳ trợn to hai mắt, có phần không thể tưởng tượng nổi.
Tần Nhạc Minh giải thích:
- Giáo sư Dương, ông đã đi đến Hoa Kỳ vào tuần trước có lẽ ông không hiểu năm nay cuộc thi kỹ năng phẫu thuật ngoại khoa tim quốc gia, Trần Thương là đứng đầu tuyệt đối, đạt quán quân năm nay...
Vừa nghe đến đây
Đột nhiên Vương Kỳ sửng sốt.
- Cái gì? Cậu chính là Trần Thương kia?
Vương Kỳ đã nghe thấy tên của Trần Thương trong hai ngày qua.
Tuy nhiên, với quá nhiều cái tên trùng nhau, ông cũng chẳng quan tâm chút nào
Sau cùng, Trần Thương đã giành chức vô địch quốc gia với điểm số tuyệt đối.
Mặc dù Trần Thương rất xuất sắc.
Nhưng... rất khó để Vương Kỳ so sánh hai người lại với nhau.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này, Vương Kỳ cũng hơi sầu não, ông vẫn đang nghĩ nếu như Trần Thương ở bên cạnh mình, có thể sẽ tham gia thử cuộc thi cấp quốc gia
Ông vẫn còn hy vọng về điều này trong một thời gian dài.
Thực tế không ngờ
Ông trời thật biết đùa, thời gian thay đổi mọi thứ
Ai có thể nghĩ rằng đứa nhỏ lúc ấy đã đứng ở vị trí cao như vậy.
Nghĩ đến đây, Vương Kỳ lại nhìn Trần Thương, không khỏi nói:
- Cậu bé ngoan! Rất cố gắng đó
Trần Thương ngượng ngùng cười nói:
- Giáo sư Vương dạy tốt.
Đột nhiên Vương Kỳ cười nói:
- Đêm nay, để tôi xem cậu như thế nào.
Lúc này, Hùng Khánh Dụ cười nói:
- Giáo sư Vương, tối nay phó chủ nhiệm Trần là người mổ chính, chắc hẳn ông là phải đi rồi.
Vừa nghe vậy, Vương Kỳ ngẩn ra.
- Cái này... Cậu cũng biết phẫu thuật điều chỉnh chuyển vị bẩm sinh của các động mạch lớn kết hợp với dị tật nội tim?
Trần Thương ngượng ngùng cười, tất nhiên anh sẽ không phẫu thuật, thủ thuật của anh chính là nhìn giáo sư Vương phẫu thuật rồi dùng trang bị chuyển hóa chúng thành kỹ năng phẫu thuật hoàn hảo.
Trần Thương xấu hổ nở nụ cười:
- Mong giáo sư Vương chỉ dạy.
…
…
Trần Thương nói một câu làm Vương Kỳ cảm giác đầu óc mình không đủ dùng
- Tôi từng dạy qua rồi à?
Vương Kỳ hỏi ngược một câu
- Ngài dạy qua rồi... nha
Trần Thương trả lời một câu
Mà xung quanh những chủ nhiệm kia, cả Dương Khai Hóa, đều bị một chữ “nha” này dọa cho không nhẹ.
Nha?
Đây là ý gì?
Mọi người nhìn chằm chằm Trần Thương, làm anh hơi xấu hổ, ân, còn có một chút xíu không biết làm thế nào, mà... mặt cũng dần hơi ửng đỏ
Trần Thương nhìn Vương Kỳ:
- Chủ nhiệm Vương, thầy quên à?
Vương Kỳ thật ra đã quên
Anh thật quên chính mình từng dạy Trần Thương phẫu thuật chữa trị chuyển vị động mạch bẩm sinh và phẫu thuật điều trị dị dạng ở tim
Bởi vì... bốn năm trước chính anh còn chưa xác định được, cái một ca phẫu thuật này rốt cuộc làm như thế nào đây, khi đó...
Trần Thương vội vàng ngắt lời:
- Cái này, chủ nhiệm Vương, thời gian bây giờ không còn sớm, chúng ta đi phòng mổ trước đi
- Tôi buổi tối gợi nhớ lại cho thầy một chút, nói không chừng thầy sẽ nhớ được nha
Vương Kỳ thở dài, nhìn Trần Thương:
- Ai... Tôi thật sự là già rồi.
Trần Thương cười nói:
- Đúng, thầy khẳng định già rồi...
Mấy hủ nhiệm xung quanh hai mặt nhìn nhau
Không...
Không phải Vương Kỳ giờ rồi
Trần Thương anh là cảm thấy chúng tôi đều già hả...
Nguyên một đám tuổi già thần sắc buồn bã, tai điếc mắt hoa, ngay cả đầu óc cũng dùng không tốt...
Không không không
Anh chính là cảm thấy chúng tôi đều già nên hồ đồ rồi, đầu óc không dùng được.
Bốn chủ nhiệm liếc mắt, ánh mắt kiên định nhìn nhau, một khi phát hiện Trần Thương có một chút không biết, sẽ lập tức kéo anh ta xuống, để giáo sư Vương ra trận.
Lúc này, họ lần thứ nhất phát hiện, không phải lúc nào Trần Thương cũng đáng tin cậy
Lúc này, Dương Khai Hóa nhìn thoáng qua đoàn đội phẫu thuật xa hoa này, lòng ngực kiên định mà yên tâm
Thế nhưng mà khi anh nhìn thấy Trần Thương, chẳng biết tại sao, lại nhiều hơn mấy phần thấp thỏm.
Trong cuộc sống, luôn làm cho anh trong lúc lơ đãng cảm giác được kích thích.
Dù sao Trần Thương vẫn là người mổ chính.
Sau khi thảo luận tốt các loại tình huống với Lục Khiết, mà Đào Mật cũng đưa Vương Kỳ hoàn thành đăng ký, mọi người vội đi qua hướng phòng mổ.
Y tá Nhạc Nhạc và Tiểu Lâm cởi quần áo Chanh Chanh ra, cô gái nhỏ nhìn Dương Khai Hóa, ngượng ngùng nói.
- Chú Dương à, chú nhắm mắt lại
Dương Khai Hóa xấu hổ cười một tiếng:
- Được rồi, để chú nhắm mắt lại, Chanh Chanh, chờ con tỉnh ngủ, chú dẫn con đi ăn đồ ăn ngon, có được không?
Chanh Chanh lắc đầu:
- Không được
Dương Khai Hóa lắc đầu:
- Vì sao thế?
Con mắt Chanh Chanh bỗng nhiên tràn đầy nước mắt:
- Con không phải đi kiểm tra, con là đi phẫu thuật, đúng hay không?
Mọi người im lặng.
Nhạc Nhạc cười nói:
- Chanh Chanh, không cần lo lắng, không phải cái phẫu thuật gì, ngủ một giấc rồi dậy thôi.
Chanh Chanh nhìn mọi người một cái, đám người lớn nghe thấy thở dài một hơi.
- Có phải mấy chủ vẫn coi con là đứa con nít ngốc hay không?
- Không cần ngây thơ như vậy có được hay không nha...
Mọi người sững sờ, nhìn một cô bé chống nạnh chế giễu mọi người này, không nhịn được cười.
Thế nhưng mà...
Nhưng lại cười không nổi.
Chanh Chanh thở dài, nói với Lục Khiết:
- Mẹ ơi
Lục Khiết giả vờ như dáng vẻ nhẹ nhõm hỏi:
- Làm sao vậy, Chanh Chanh?
Chanh Chanh thận trọng nói nhỏ trong tai mẹ:
- Mẹ ơi, con cảm thấy chú Dương, chú ấy thích mẹ đó...
Sau khi Lục Khiết nghe thấy, lập tức dở khóc dở cười.
Liếc mắt:
- Tranh thủ thời gian nằm xuống đi, còn đang cảm cúm.
Chanh Chanh hô hô hô khúc khích cười một tiếng.
Đắp mền vào, lộ ra một cái đầu nhỏ, nhếch miệng cười một tiếng, con bé mất một cái răng cửa, cười lên cực kỳ đáng yêu.
...
...
Y tá đẩy Chanh Chanh bọc lấy chăn mền đẩy giường đi, đẩy tới bên trong phòng mổ.
Bên này khi Nhạc Nhạc đang đưa đồ vật phẫu thuật, chợt bị rơi quyển nhật ký ra.
Chính lúc chuẩn bị cất quyển nhật ký đi, thì bị Lục Khiết vừa vặn nhìn thấy.
Tò mò nói:
- Cái này đưa cho tôi đi.
Y tá sững sờ, kín đáo đưa quyển nhật ký cho Lục Khiết.
- Chị Lục, đây là... Cái gì vậy?
Lục Khiết cười nói:
- Đây là quyển nhật ký của Chanh Chanh, không biết bắt đầu từ lúc nào, con bé đã biết viết nhật ký rồi.
Nhạc Nhạc nghe xong, lập tức tò mò.
Cô rất muốn biết rõ, cái thế giới trong lòng một cô bé nhỏ tám tuổi là như thế nào.
Lục Khiết lật quyển nhật ký ra, bắt đầu đọc.
Tờ thứ nhất viết ba chữ:
- Quyển Nhật Ký
Sau khi lật ra, trang nhật ký thứ nhất:
- Thầy giáo nói, nhật ký là bạn bè của chúng ta, chúng ta viết chuyện không vui vào đây sẽ có thể vui vẻ, viết chuyện vui vào sẽ càng vui vẻ hơn...
- Hôm nay, tôi bị đầu to trêu chọc, cậu ấy đánh tôi một cái... Cậu ấy nói tôi không có cha, tôi rất tức giận, tôi muốn đánh lại, thế nhưng tôi nhớ tới cha từng nói với mình, tôi là một người lính cảnh sát, không thể đánh người...
- Mẹ hỏi tôi vì sao quần áo bị rách, tôi không dám nói do tụi kia trêu chọc, tôi sợ mẹ sẽ không vui, dạo này mẹ càng ngày càng thích khóc, tôi không thể làm cho mẹ tức giận, Chanh Chanh đã lớn rồi, muốn làm một đứa con nít biết nghe lời.
- Hôm nay thật không dễ chịu, cảm giác cực kỳ khó chịu, thở không được, có phải bị đầu to họ đánh đau quá hay không, có điều đầu to vẫn là bạn bè tốt của mình, cậu ấy còn cho tôi một viên kẹo, còn bảo vệ tôi không bị người khác trêu chọc...
- Hôm nay thầy khen tôi...