Bên trong Chanh Chanh ghi chép rất nhiều cuộc sống ngày thường, từng li từng tí cực kỳ vụn vặt.
Lục Khiết nhìn mà lòng chua chua, lúc này cô mới phát hiện, thật ra đứa con này vô cùng hiểu chuyện.
Nó có thật nhiều thật là nhiều tủi thân, lại không nói cho mình biết, tuổi còn nhỏ liền học được đem tủi thân chứa ở trong lòng mình.
Nó hiểu chuyện không muốn để cho mình lo lắng, muốn làm một người lính cảnh sát đến bảo vệ mẹ.
Trong lúc vô tri vô giác, nước mắt từ bên trong con mắt Lục Khiết trượt xuống, rơi tại bên trên quyển nhật ký, Lục Khiết tranh thủ thời gian lau sạch sẽ.
Ngược lại mấy tờ cuối cùng, Lục Khiết nhìn phía trên nhật ký, cũng bất đắc dĩ nữa, nước mắt giống như vỡ đê hồng thủy chảy ra, rốt cuộc thu lại không được.
Nằm lỳ ở trên giường, gào khóc.
Nhạc Nhạc và Tiểu Lâm vừa mới thu thập đồ vật xong, nhìn thấy Lục Khiết cảm xúc sụp đổ, vội vàng an ủi, mà trong quyển sổ bên cạnh, nhật ký cẩn thận nắn nót viết mấy ngày nay, còn có mấy chữ không biết viết, cho nên ghi đại pinyin vào.
- Hôm nay là... Thời tiết trời trong xanh, hôm nay xe mẹ tôi bị một chú kia đâm trúng, làm mẹ giật hết cả mình... Chú kia rất đẹp trai, nhưng vẫn không đẹp trai bằng cha, chú còn cho mẹ rất nhiều tiền...
- Tôi lại bắt đầu không thoải mái, thở không được, làm mẹ bị dọa một trận, chú và mẹ cùng nhau mang theo tôi đi bệnh viện, lại gặp một người chú đẹp trai nữa, tôi nghéo tay với chú ấy, không cho chú nói với mẹ, thế nhưng mà... Chú bác sĩ lại vi phạm ước định của chúng tôi, làm cho mẹ phải khóc lên.
- Có điều, chú bác sĩ mang tôi đi làm kiểm tra, lặng lẽ nói cho mẹ biết, tôi khẳng định là bị bệnh, tôi nhìn thấy mẹ lặng lẽ khóc thật lâu.
- Buổi tối, mẹ trở về nhà vẫn luôn ngồi khóc, Chanh Chanh thật không nghe lời, luôn để mẹ phải lo lắng.
- Hôm nay... Thời tiết âm u, chú bác sĩ nói cho mẹ tôi cần đi phẫu thuật, phải tốn thật nhiều thật nhiều tiền, tôi rất lo lắng, trong nhà không có tiền... Mẹ cũng không nỡ mua thêm quần áo mới, tôi không muốn có bệnh, tôi rất sợ hãi.
- Hôm nay tôi nhập viện rồi, mẹ nói là đi đến kiểm tra, tôi biết thật ra là đến phẫu thuật, vì không cho mẹ phải lo lắng, tôi giả vờ như không biết, trên TV nói phẫu thuật sẽ chết người đấy, tôi vô cùng sợ hãi...
- Tôi không nghĩ là nhanh như thế sẽ phải chết rồi, ô ô... tôi muốn ở cùng mẹ tôi tiếp, mẹ đáng thương như vậy, không có tôi mẹ làm sao bây giờ đây...
Mẹ lại thật thích khóc, nếu như không được vui, không có người lau nước mắt cho tôi, vui đùa vui vẻ, tôi rất sợ hãi...
Cuối cùng, phía dưới cùng nhất có một nhóm chữ nho nhỏ:
- Mẹ, con biết mẹ sẽ xem nhật ký của Chanh Chanh, có thể Chanh Chanh sẽ không ở bên mẹ nữa, cũng không còn có thể giúp mẹ, nhưng mà Chanh Chanh hi vọng, sau này mẹ vui vẻ một chút, không phải lúc nào cũng khóc... Bằng không, Chanh Chanh và ba ba đều sẽ cực kỳ không vui.
…
…
Trong quyển nhật ký có mấy dấu vết nước trên nó.
Hẳn là Chanh Chanh vừa viết vừa khóc, làm ướt quyển nhật ký.
Nhìn nội dung trong quyển nhật ký, nước mắt Nhạc Nhạc và Tiểu Lâm cũng trực tiếp từng giọt lăn trên gò má chảy xuống.
Đứa bé này mới bao nhiêu tuổi chứ?
Cô bé mới tám tuổi
Đã hiểu chuyện để người thấy sợ.
Trong câu chữ viết sự nhớ nhung đối với mẹ, viết ra kiên cường của mình, viết ra quan hệ và che chở mẹ thật tốt.
Câu nói ngây thơ để mấy người phụ nữ khóc vô cùng thương tâm.
Đây là món kỷ vật của một đứa trẻ đối với mẹ của mình
Y tá trưởng vừa vặn đi ngang qua, nhìn thấy ba người khóc thảm thiết, trực tiếp trợn tròn mắt, cầm lấy quyển nhật ký lật nhìn hai mắt, làm một người mẹ là cô càng bất đắc dĩ, trực tiếp ngồi ở đằng kia gào khóc.
Quyển nhật ký này, đối với phụ nữ lực sát thương thực tế là quá lớn.
Thật lâu.
Mọi người mới an ủi Lục Khiết cho thật tốt.
- Chị Lục, đi bên ngoài phòng mổ chờ xem, nói không chừng cần phải có đi ký tên gì đây này...
Nhạc Nhạc đỏ hồng mắt, nói với Lục Khiết.
Lục Khiết nhẹ gật đầu.
Nức nở một cái mũi.
Hít sâu một hơi.
...
...
Bên trong phòng phẫu thuật.
Vương Kỳ đột nhiên hỏi Trần Thương:
- Đo qua tỉ lệ McGoon và hệ số động mạch phổi hay chưa?
Trần Thương gật đầu:
- Đều đã làm, ảnh chụp động mạch tim cho thấy hai bên động mạch phổi phát dục đều tốt, tỉ lệ McGoon ≥ 1.5, hệ số động mạch phổi ≥ 180 mm2/m2.
Nghe thấy lời Trần Thương nói, Vương Kỳ nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù chỉ là một câu đơn giản, nhưng lại có thể khảo nghiệm rất nhiều thứ.
Mặc dù Vương Kỳ hơi kinh ngạc, Trần Thương đến tột cùng là lúc nào bắt đầu học được loại phẫu thuật này, nhưng mà vào ngay bây giờ, chỉ có thể trước nhìn một bước đi một bước
Trần Thương nhìn thoáng qua mặt Chanh Chanh, hít sâu một hơi
Một ca phẫu thuật này, anh chắc chắn sẽ ứng phó toàn lực
Cô bé nhỏ hiểu chuyện đến để người cảm thấy đau lòng này, chắc chắn phải sống như những người khác, cuộc sống không buồn không lo.
Ngay cả khi ba mình rời đi, con bé cũng không gượng dậy nổi, ngược lại để nó càng thêm sinh sống tích cực lạc quan mà đối mặt.
Trần Thương quay người, nói với y tá:
- Dao mổ.
Viện Viện gật đầu, đưa dao mổ tới.
Nói thật, một ca phẫu thuật này, Viện Viện cũng là lần đầu nhìn thấy.
Một ca phẫu thuật quan trọng, không chỉ kiểm tra trình độ vị bác sĩ mổ chính, đối với mỗi một người tham dự vào đều có yêu cầu
Cần đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cố gắng và phối hợp hỗ trợ lẫn nhau.
Vương Kỳ đứng đối diện Trần Thương.
Thời gian bốn năm, hai người lại lần nữa gặp nhau, không ngờ còn là tại trên bàn phẫu thuật.
Chẳng qua là, hôm nay.
Hai người đổi vị trí.
Một người đứng vị trí bác sĩ mổ chính, một người đứng ở vị trí phụ trợ.
Trần Thương đưa cái ánh mắt quen thuộc cho Vương Kỳ, anh ta bỗng nhiên sững sờ
Vội vàng lấy cái kẹp ra.
Anh sửng sốt một chút
Chẳng lẽ Trần Thương phẫu thuật thật sự là học từ mình?
Bởi vì cái ánh mắt này anh thực tế là quá quen thuộc, mà người nào quen anh cũng đều biết
Bởi vì đây là phẫu thuật Senning cải tiến mà anh thường dùng
Người khác chưa từng có.
Chẳng lẽ Trần Thương thật sự là học tập từ mình?
Lúc này, Trần Thương trực tiếp rạch một đường tại vị trí tâm nhĩ phải kéo dài khoảng 1.0~ 1.5 cm đến tâm nhĩ trái
Một đứa trẻ và người lớn khi phẫu thuật không giống nhau, cần lựa chọn khoảng cách và cường độ thật cẩn thận kỹ càng.
Sau khi mở miệng, hai mắt mọi người lập tức tỏa sáng
Ngay lúc đó, ở trong chỗ phẫu thuật: tĩnh mạch phổi trên đầu và phía dưới bên phải, cạnh dưới mặt phẳng, vừa vặn có thể tiến hành phẫu thuật
Bắt đầu cực kỳ kinh ngạc
Lúc này, bọn người Tần Nhạc Minh nhẹ nhàng thở ra.
Thì ra Trần Thương thật cực kỳ hiểu rõ ca phẫu thuật này nha
Tiếp theo, Vương Kỳ lại trừng to mắt.
Thằng nhãi này, có chút trình độ nha
Mà Trần Thương thì hơi nhíu lông mày lại, trừng mắt liếc Vương Kỳ.