Thậm chí có thể nói là cuối cùng kết thúc một trong công việc
Vương Kỳ căng thẳng nhìn thoáng qua Trần Thương, sợ anh khâu lại quá nhanh dẫn đến tổn thương, vội vàng nói:
- Tiểu Trần, bước này chậm một chút.
Trần Thương gật đầu, cười nói:
- Vâng, được thôi chủ nhiệm Vương.
Cuộc đối thoại này, ở trong mắt mấy người xung quanh đều là thán phục không thôi.
Nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Vương Kỳ như thế, nhất thời cảm khái thán phục không thôi
Chủ nhiệm Vương quả nhiên lợi hại
Chẳng trách Trần Thương có thể có thực lực cao như thế
Mọi người cùng nhau gật đầu.
Phẫu thuật tiếp tục tiến hành, không bao lâu sau Trần Thương hoàn thành
Tất cả mọi người cùng nhau nhắm mắt lại, không cho tri thức chảy ra.
Quá siêu cường
Mặc dù phẫu thuật hôm nay rất đẹp mắt, chỉ là điều rất nhiều chỗ xem không hiểu.
Được rồi được rồi, chờ phẫu thuật kết thúc xong, tìm một cơ hội đem kéo Trần Thương xuống trong nhà / bệnh viện / trong khoa trò chuyện chút.
Lúc này, sợ nhất là Dương Kiến Thụ.
Anh... Là thật sự sợ
Một mặt khát vọng nhìn thoáng qua Vương Kỳ, đây là thầy của Trần Thương, chút nữa mời người ta ăn bữa cơm thật tốt, xem có thể giảng cho một chút hay không.
Dù sao vừa rồi chọc Trần Thương, nhưng... kỹ thuật Trần Thương không phải là khi thực tập học Vương Kỳ một chút à?
Khẳng định Vương Kỳ người ta rất trâu bò
Nghĩ tới đây, Dương Kiến Thụ nhẹ nhàng thở ra.
Mà anh ta không biết là.
Lúc này, Vương Kỳ còn sợ hơn anh ta
Hiện tại anh biết rõ, Trần Thương phẫu thuật thật sự học tập chính mình.
Nhưng...
Giới hạn nơi này
Cái này tương đương với anh dạy cho Trần Thương cộng trừ nhân chia, mà Trần Thương có một ngày bỗng nhiên nói, anh hiểu ra phỏng đoán Goldbach gì kia
Đây là Vương Kỳ dạy à?
Khẳng định là đúng...
Thế nhưng... Cái này... Cái này không có cách nào nói
Vương Kỳ hít sâu một hơi, hơi hối hận, hơi phiền muộn, càng nhiều mấy phần tiếc hận.
Sớm biết, trước đây chính mình bỏ tiền để Trần Thương lên nghiên cứu sinh của mình...
Bên trong Tam viện Bắc Đại, mấy nữ nghiên cứu sinh trẻ tuổi cùng nhau hắt xì, ai nói xấu tôi đấy? ??
Nếu là như vậy, nói không chừng hiện tại chính mình đã sớm dương danh nước ngoài
Ai...
Đáng tiếc
Phẫu thuật cuối cùng kết thúc, phẫu thuật rất viên mãn.
Trần Thương tự mình làm xong công tác kết thúc công việc.
Ra ngoài bắt đầu rửa tay, chuẩn bị báo tin tốt này cho Lục Khiết.
Hiện tại bên ngoài phòng mổ, có thật nhiều người quan tâm và lo lắng cho tiểu cô nương này.
Trần Thương nhìn dáng vẻ cô bé đang ngủ, bất đắc dĩ cười.
Phẫu thuật thật cực kỳ thuận lợi.
Thuận lợi đến mức Trần Thương cũng không ngờ.
Đến hội chứng WPW (*) cũng không có gặp phải, mặc dù Trần Thương đã chuẩn bị tốt các loại đề phòng.
(DG: Hội chứng WPW (tên viết tắt của từ tiếng Anh: Wolff - Parkinson - White), còn được gọi là hội chứng tiền kích thích, là một hội chứng đặc trưng bởi những cơn loạn nhịp tim do rối loạn dẫn truyền có tính chất bẩm sinh.)
Xem ra, ông trời đối còn cực kỳ chiếu cố cô bé này.
Có đôi khi, phẫu thuật không thể không tin tà.
Dù sao rất nhiều việc ngoài ý muốn căn bản nói không rõ ràng.
Lúc đầu một ca phẫu thuật vô cùng đơn giản, khả năng không để ý, thậm chí là cẩn thận từng li từng tí, đều sẽ xảy ra các loại chuyện ngoài ý muốn.
Thân thể quá thần bí, y học, cũng chỉ là một ngành học đang phát triển.
Đều phải cần một quá trình
Khi Trần Thương ra ngoài rửa tay trước, mấy người cũng đi theo ra ngoài.
Vương Kỳ tán dương mấy lần:
- Tiểu Trần, cậu làm ca phẫu thuật này thật giỏi
Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:
- Chủ nhiệm Vương, tôi chính là học phẫu thuật của thầy, thầy quá khách khí.
Ừm
Câu nói này Vương Kỳ nghe cực kỳ thoải mái, ánh mắt mấy chủ nhiệm xung quanh nhìn chính mình sùng bái đến thoải mái hơn
Thế nhưng trong lòng biết rõ.
Trình độ của mình đến đâu mà mình còn không biết à?
Trần Thương tăng thêm một câu:
- Vì vậy, xét đến cùng, vẫn là thầy dạy thật tốt
Trần Thương vứt nồi cho chủ nhiệm Vương không có áp lực tâm lý.
Vừa vặn không tìm thấy lý do nói mình học tập làm sao được.
Chủ nhiệm Vương tới thật là kịp thời, hiện tại tốt rồi, mọi thứ thuận lý thành chương, lộ ra vô cùng hợp lý, người khác nói không ra được lời gì
Trần Thương đẩy giường ra cửa trước.
Sau lưng, mấy chủ nhiệm Tần Nhạc Minh giữ chặt Vương Kỳ, bất đắc dĩ tò mò hỏi:
- Chủ nhiệm Vương, Trần Thương thật sự là học phẫu thuật của ông?
Vương Kỳ tự nhiên là từ chối lắc đầu, cười nói:
- Xét đến cùng, còn là thiên phú Tiểu Trần rất tốt, học tập rất đúng chỗ, không ngờ ba năm không gặp, cậu ấy phát triển nhiều như thế
Nghe thấy Vương Kỳ khiêm tốn như thế, mọi người nhất thời sợ hãi
Cái gì là cao nhân
Đây chính là cao nhân
Sau đó rũ áo đi, ẩn sâu công và danh
Chờ đợi mấy người đi hết, khi thay quần áo trong phòng thay đồ.
- Cái này... giáo sư Vương, là ông dạy Tiểu Trần phẫu thuật?
Dương Kiến Thụ xoa xoa lòng bàn tay, bất đắc dĩ hỏi.
Vương Kỳ cười ha ha:
- Đúng! Tiểu tử Tiểu Trần này, năng lực học tập không tệ, đúng, chủ nhiệm Dương, thế nào?
Dương Kiến Thụ đi theo cười ha ha, ngượng ngùng hỏi:
- Cái này... Tôi có vài vấn đề vừa rồi không có rõ ràng, muốn thỉnh giáo giáo sư Vương một chút! Ông xem... Buổi tối ăn bữa cơm?
Vương Kỳ nhìn Rolex trong tay một chút, nhất thời sững sờ:
- Ai nha, tôi quên mất, đường sắt cao tốc bị muộn rồi, cái này... giáo sư Dương, lần sau thảo luận, tôi đi trước
Dương Kiến Thụ: MMP
…
…
Mỗi một lần cấp cứu đối với Trần Thương mà nói đều là một lần nâng cao trình độ, mà mỗi một lần phẫu thuật tim đều là nguồn động lực khiến anh tăng mấy phần tò mò và xúc động đối với thân thể con người
Nếu như nói nội tạng là nơi cách linh hồn gần nhất.
Thì tim chính là thứ mấu chốt liên kết linh hồn và thể xác.
Tần Nhạc Minh đi theo sau lưng Trần Thương, không nhịn được hỏi:
- Tiểu Trần, tại sao cậu lại lựa chọn thi vào Ngoại Khoa Tim, tôi nghe nói Ngoại Khoa Tay và Ngoại Khoa Phổi cậu đều làm rất tốt, chủ nhiệm Tiễn Lượng khoa tôi vẫn luôn rất coi trọng cậu?
Trần Thương đang rửa tay đột nhiên kinh ngạc một chút, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Trần Thương.
Có lẽ, họ sẽ từ trong miệng Trần Thương biết được một chút thông tin đặc biệt.
Ví dụ như: Ngoại Khoa Tim rất lợi hại... Bác sĩ Ngoại Khoa Tim có nhiều vinh dự...
Cái gì cái gì
Trần Thương thở dài, nếu như không phải lôi cuốn của nghề nghiệp ẩn giấu, anh thề, anh đối với phụ nữ ngực lớn nhưng không có đầu óc này không có một chút hứng thú nào
Tần tiểu liếm không thơm à?
Nghĩ đến Mạnh Hi, Trần Thương cảm giác mình hơi đau gan, tuyến sữa gia tăng với cục u phát triển, tiếp tục lâu dài như thế
Trần Thương cảm giác mình sẽ không trở thành kỳ tích của Đông Dương, mà sẽ trở thành kỳ hoa của Đông Dương
Dù sao...
Tưởng tượng một ngày nào đó trong tương lai, khi mặt trời ngả về tây trong khoa cấp cứu củ nhiệm Trần làm siêu âm phát hiện ra ba cục u tuyến sữa lớn
Điều này chắc chắn sẽ dẫn tới mấy người bại tướng dưới tay vây xem, dưới tình huống mình bị tiêm thuốc mê hạ sát thủ
Nghĩ tới đây, Trần Thương cảm thấy mình nên giữ thân thể khỏe mạnh, nhất định phải bảo vệ sức khoẻ
Dù sao cũng không thể cho những bại tướng kia có cơ hội ra tay
Đặc biệt là...
Trần Thương xoay người nhìn Dương Kiến Thụ một cái, nhất định không được mắc bệnh tim
Trong ánh mắt người này có ân oán cá nhân