Trần Thương nhìn mấy người xung quanh trông mong chờ đợi, nhìn chằm chằm mình dường như phải từ trong miệng mình thấy được một ít “Kiêu ngạo của Ngoại Khoa Tim”.
Trần Thương thật sự là hơi khó xử
Trần Thương thở dài, nhìn mọi người:
- Mau báo cho người nhà người bệnh là ca cấp cứu thành công, tôi tin tưởng là bây giờ họ chắc chắn rất lo lắng, một lát nữa tôi sẽ nói cho mọi người biết.
Mọi người thấy ánh mắt kín đáo của Trần Thương, lập tức vui vẻ.
Chắc chắn có chuyện hay
Đối với chuyện của thiên tài, ai cũng đều thích nghe với lại còn có thể sử dụng để dạy nghiên cứu sinh của mình.
Vì vậy, đoàn người đi ngoài.
Nào ngờ lúc này bên ngoài đã tụ tập một nhóm người
...
Bởi vì đã hơn chín giờ tối, đội cảnh sát hình sự không có nhiệm vụ nên cảnh sát tới không ít, ngay cả rất nhiều lãnh đạo của cục công an rất cũng tới.
Tần Hiếu Uyên với tư cách là viện trưởng của Tỉnh Nhị Viện, đương nhiên cũng không thể vắng mặt.
Ngay cả phong viên của đài truyền hình cũng tới không ít
Sau khi chuyện của Chanh Chanh công khai, lập tức thu hút ánh mắt của những người trong các giai cấp xã hội.
Lãnh đạo thành phố cũng rất quan tâm tới người nhà của Lục Khiết, sau khi biết được Chanh Chanh làm phẫu thuật, tất cả mọi người đều có mặt bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tất cả mọi người trông mong chờ đợi, chờ đợi tin phẫu thuật thành công truyền tới
Mỗi một phút, Lục Khiết đều cảm thấy dài đằng đẵng, dường như hô hấp đã trở thành công cụ ghi chép thời gian.
Dương Khai Hóa đứng ở đằng xa, cũng lo lắng vô cùng.
Bọn người Trương Khắc và Cần Ngô Cương đều mang vẻ mặt ngưng trọng giống nhau, Chanh Chanh là đứa trẻ họ nhìn lớn lên, mọi người rất không hy vọng bé sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà... Vào giờ phút này, lo lắng nhất chính là Tần Hiếu Uyên
Bây giờ ông rất sợ hãi
Đặc biệt là ở phòng phẫu thuật sau khi từ y tá trưởng Lý Anh biết được bác sĩ mổ hôm nay là bác sĩ Trần Thương, ông càng lo lắng hơn.
Bởi vì ca phẫu thuật này, nếu thành công thì dễ nói
Nhưng mà một khi thất bại...
Hậu quả chắc chắn không thể tưởng tượng nổi.
Bởi vì Chanh Chanh được gửi gắm hy vọng của vô số người, chờ đợi, thậm chí là còn có đủ lạoi yếu tố phức tạp nữa.
Nếu thất bại, ảnh hưởng sẽ rất lớn
- Cót két...
Đúng lúc đó, âm thanh mở cửa vang lên, Trần Thương chủ động đẩy giường ra khỏi phòng phẫu thuật, mọi người lập tức đứng dậy nhìn chằm chằm vào Trần Thương.
Trần Thương nhìn mọi người, thản nhiên nói câu:
- Phẫu thuật rất thành công
Một câu nói, khiến Lục Khiết lập tức khóc vội vàng cúi người:
- Bác sĩ Trần, thật sự là cám ơn cậu, cậu là ân nhân cứu mạng của Chanh Chanh
Ngô Cương giơ tay lên với đám người chính, cùng nhau chào Trần Thương một cái
Sau khi Tần Hiếu Uyên nghe, lập tức mừng rỡ không có chuyện gì là được, không có chuyện gì là được
Mà lúc này, có một người đàn ông rất có khí thế mắt to mày rậm đi lên, nhìn Trần Thương, chủ động đưa tay ra.
Trần Thương vội vàng nắm lấy.
Đàn ông gật đầu nói:
- Cám ơn cậu, đồng chí nhỏ cậu cứu không chỉ có một đứa bé, mà là một hy vọng của một đám người, cám ơn cậu
Nói xong, người đàn ông chào một cái
Tay chân Trần Thương luống cuống, không biết đáp lễ như nào...
Là đáp lễ theo quân đội, hay là chắp hai tay A di đà phật hoặc là đặt tay thành hình chữ thập trước ngực...
Thật băn khoăn
Bác sĩ có lễ gì không?
...
Tần Hiếu Uyên nhìn xung quanh nhiều người như vậy, vội vàng nói:
- Cái này... Mọi người đưa Chanh Chanh vào phòng giám sát đi, nghiêm giám sát nghiêm ngặt... Để cho...
- Mọi người cũng đừng vây quanh ở đây.
- Không nên quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi...
Tần Hiếu Uyên đi chỉ đạo công việc, mà Trần Thương bị một đám phóng viên vây quanh.
- Bác sĩ Trần, lần này anh làm phẫu thuật cho con liệt sĩ, anh có áp lực lớn lắm không?
- Bác sĩ Trần, tuổi anh cũng gần 27, đã đạt được hạng nhất cuộc thi kỹ năng Ngoại Khoa Tim quốc gia, anh làm ca phẫu thuật này có áp lực không?
- Bác sĩ Trần, anh thấy Ngoại Khoa Tim thế nào?
...
Đối mặt với vô số vấn đề, Trần Thương hít sâu một hơi nói:
- Tiếp theo tôi còn có một ca phẫu thuật nữa, tôi sẽ nói mấy câu đơn giản thôi.
- Tim, là bộ phận mà tôi thích nhất, cũng là bộ phận trước mắt tôi quen thuộc nhất, đối với nó mà nói tôi cũng có tình cảm đặc biệt, tôi thích quan sát nó, dừng lại nó, sửa chữa nó! Để cho nó tỏa sáng tràn đầy sức sống, giống như là kỹ sư cơ khí thích tháo lắp sửa chữa động cơ vậy
- Tại sao vào nghề thì cũng không có quá nhiều nguyên nhân, nhưng mà sau khi tôi biết nguyên lý làm việc của tim, chuyện tiếp theo phát triển theo lẽ thường thôi
- Làm một nhóm, yêu một nhóm, đối với tim mà nói, tôi cảm thấy tôi rất yêu thích, không chỉ là bởi vì hình dáng của nó hoàn mỹ mà vận động của nó cũng rất mê người
- Nhịp điệu của nó, âm thanh của nó, năng suất của nó, âm thanh của nó luôn khac biệt với những thứ khác
- Tâm điện chuyển động như một Ác-hen-ti-na nhảy theo điệu Tăng-gô, nhưng nó so với điệu Tăng-gô càng ưu nhã hơn, sóng SQR xinh đẹp, sóng P quen thuộc, sóng T nghịch ngợm... Mỗi một chu kỳ cũng sẽ không ngừng xuất hiện, cho đến khi... Tính mạng đến điểm cuối
- Nếu như nói mỗi phút tim đập 60 lần, bơm 5 lít máu mỗi giờ 3600 lần, mỗi ngày 86400 lần, hàng năm hơn 3100 vạn lần, mà mạng sống của chúng ta trung bình dài tám mươi năm, nó sẽ đập 25 trăm triệu lần
- Nói thật, công việc nặng nhọc như vậy, nó rất mệt mỏi
- Nếu tim dừng dập đầu và hệ thống thần kinh không tới năm phút thì sẽ bị tổn thương, tiếp theo chính là chết
- Cho nên, coi với tứ cách là bác sĩ tôi cảm thấy chúng ta và tim là bạn, tôi hiểu rõ nó nên tôi đương nhiên sẽ giúp đỡ nó
- Mà ở chỗ này, tôi cũng phải nói cho mọi người, hãy đối xử tử tế với tim của mình bởi vì chỉ có nó sẽ không bao giờ phản bội bạn
Sau đó, tiếng cười khanh khách ở hiện trường không tiếng động dừng lại
…
…
Trần Thương vừa dứt lời.
Cả phòng hoàn toàn yên lặng
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Thương
Trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc và bội phục
Ngay sau đó, tất cả mọi người bắt đầu vỗ tay
Kích động, hưng phấn, rung động
Đây là lần đầu tiên họ nghe thấy một người nói về trái tim thơ mộng đến như thế, lần đầu tiên có người mô tả trái tim thiêng liêng tới như vậy
Nhất thời, cảm xúc của mọi người trở nên mênh mông, bành trướng
Lần đầu tiên họ cảm thấy, thì ra làm bác sĩ cũng không phải là máu me bạo lực, thì ra làm bác sĩ cũng có thể tràn đầy ý thơ
Ai nói bác sĩ cứng nhắc, không hiểu phong tình! ?
Hẹn hò chỉ biết nói năng già mồm
Các phóng viên rất xúc động, cảm xúc trong lòng khó kìm nén, họ hận không thể bỏ bút theo nghề y
Bởi vì Trần Thương đã mô tả một bức tranh y học khao khát như thế cho họ.
Vào giờ phút này, trong đầu tất cả mọi người hiện lên một hình ảnh
Đó là lời thề ước với trái tim
Thế là từng cái tiêu đề hiện lên trong đầu họ
« Tôi Và Trái Tim Có Một Sự Hiểu Lầm! »
« Lần Đầu Tiên Tiếp Xúc Thân Mật Với —— Trái Tim! »
« Sự Lãng Mạn Đẫm Máu Của Bác Sĩ Ngoại Khoa Tim! »
« Tôi Có Một Người Bạn Là Trái Tim! »