Trần Thương vội vàng nói:
- Mang một tâm điện đồ đến?
Bác sĩ rất phối hợp, không lâu sau đã mang đến.
Trần Thương nhìn điện tâm đồ, so sánh với mấy ngày trước và sau, trong lòng đã rõ tất cả
Nhưng mà Trần Thương không nói thẳng, còn cần làm một bước xác định chuẩn đoán trong lòng.
Nghĩ tới đây, Trần Thương vội vàng hỏi:
- Khi bà mới nằm viện, đã làm chuẩn đoán tim chưa?
Sau khi bác sĩ nghe vậy, lập tức đỏ mặt.
Bởi vì hồ sơ bệnh án khi nhập viện đã viết, nhưng mà... Về cơ bản đều là từ khuôn mẫu viết ra, không có tác dụng gì.
Trần Thương nhìn hồ sơ bệnh án, hỏi lại chính mình, đương nhiên là biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà không có nói mà thôi.
Nếu không ngay trước mặt viện trưởng và người thân sẽ rất khó xử
Bác sĩ trẻ tuổi cảm kích nhìn Trần Thương một cái, gật đầu:
- Tất nhiên có chuẩn đoán.
Trần Thương không nghi ngờ, bởi vì chuyện này đối với bác sĩ khoa tim mà nói là việc làm thường ngày, có lẽ quyển hồ sơ bệnh án lười viết nhưng mà quy trình khi nhập viện vẫn phải làm
Anh hỏi tiếp:
- Vậy lúc đó cậu có nghe được tạp âm gì không?
Bác sĩ nghe câu hỏi của Trần Thương, cau mày suy nghĩ một lát sau anh ta lắc đầu:
- Không có, lúc tới luôn rất tốt.
Trần Thương:
- Ngày hôm qua thì sao? Cậu có nghe chẩn không? Có nghe thấy tạp âm nào không?
Bác sĩ không có giấu giếm nói thật:
- Ngày hôm qua không có nghe, lúc ấy nhìn thấy tình huống của bà, tôi nghĩ là suy tim trái cấp tính, dùng mạnh tim lợi tiểu, nhưng mà.... Dường như dấu hiệu được cải thiện cũng không rõ ràng.
- Gọi điện thoại cho bệnh viện huyện, bên kia cũng không là rõ ràng được, không dám đưa bà đi.
Nói đến đây, bác sĩ cũng thật bất đắc dĩ.
Nhưng mà đây cũng là chuyện thường xảy ra, bệnh viện cơ sở nhiều khi chẩn đoán rất lâu cũng không ra bệnh, không muốn gánh vác nguy hiểm, chứ đừng nói là một người bệnh cấp tính nhồi máu cơ tim và biến chứng không rõ ràng.
Nếu xảy ra chuyện gì, năm con trai và hai con gái cũng đủ để cho họ ăn một bình
Trần Thương nghe bác sĩ chủ quản, trong lòng lập tức có manh mối.
Lúc này, viện trưởng không nhịn được hỏi:
- Đồng chí chuyên gia, cậu cảm thấy đây là tình trạng gì?
Trần Thương trầm ngâm chốc lát, nói:
- Dựa vào xem điện tâm đồ của bà cụ, đoạn ST kéo dài lên, dựa theo thuốc mà bà đã sử dụng, cũng không có xu hướng tuột xuống, tôi nghĩ lúc này người bệnh, đã xuất hiện khối u bành chướng ở vách tim
Lời Trần Thương vừa nói, hai mắt mấy bác sĩ lập tức nhìn nhau một cái.
Hơi mờ mịt?
Cái gì mà khối u bành chướng ở vách tim?
Cái danh từ này đối với bệnh viện cơ sở họ mà nói quả thật là danh từ hiếm hoi, căn bản là chưa từng nghe qua.
Nghĩ tới đây, không khỏi đỏ mặt một chút, thở dài bất đắc dĩ.
Trần Thương không quấn quít chuyện này, bởi vì chuyện này không thể trách họ, đưa họ ra khỏi phòng bệnh, đến phòng làm việc bác sĩ, nói:
- Khi tôi nghe chẩn đoán, phát hiện chỗ chóp tim có tạp âm hơn nữa còn có độ rung động khác nhau, mà dựa theo cậu nói, trước đây không có tạp âm, thì nguồn gốc của tạp âm này rất rõ ràng, có thể là sau khi nhồi máu cơ tim dẫn đến vỡ thông liên thất.
- Thông liên thất vỡ, trái hướng về phải bắt đầu phân luồng, thay đổi dòng chảy bình thường của máu
Bác sĩ chủ quản tò mò hỏi:
- Vậy... Người bệnh không có suy tim?
Trần Thương lắc đầu:
- Cũng không phải là không có, khi dòng chảy bình thường của máu thay đổi, lượng máu trong tim không đủ, lượng máu chảy thay đổi, dẫn đến dấu hiệu tương tự với suy tim cấp tính.
Sau khi nói xong, Trần Thương cũng nghiêm túc tổng kết:
- Nhìn tình hình trước mắt, người bệnh đang trong tình trạng nguy hiểm trầm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết
Một câu nói của Trần Thương, mọi người xung quanh lập tức trợn tròn mắt.
Bác sĩ chủ quản lại là có tối tăm, tuy anh ta chưa nghe nói qua bệnh tình này, nhưng mà lời Trần Thương nói sau cùng anh ta nghe rất rõ ràng
Bệnh tình nguy hiểm trầm trọng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết
Những lời này khiến mấy người con trai khẩn cấp chạy tới giật nảy mình
- Bác sĩ, xin anh cứu mẹ tôi
- Đúng vậy! Bác sĩ, không cần lo lắng về tiền, anh em chúng tôi sẽ góp lại, mau cứu mẹ tôi đi
Lúc này, viện trưởng cũng ngây ngẩn, ông biết người bệnh chắc chắn không đơn giản như vậy, nhưng mà không ngờ sẽ nguy hiểm như thế.
Nghĩ tới đây, ông vội vàng hỏi:
- Đồng chí chuyên gia, vậy phải làm sao bây giờ?
Sau khi Trần Thương nghe, cũng tự hỏi
Lúc này, anh chính là người đánh tin cậy nhất.
Bệnh viện cơ sở có thể vốn chưa bao giờ gặp loại chuyện này, sau khi gặp phải hơi luống cuống tay chân.
Cấp tính suy tim dẫn đến vỡ thông liên thất, hai cái này đều là căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng, Trần Thương chắc chắn phải nghĩ ra biện pháp hữu hiệu.
Nếu giữ lại, căn bản là không có đủ điều kiện cấp cứu, không cần phải nói bệnh viện ở thị trấn máy hô hấp cũng không có, chứ đừng nói đến là cung cấp máy tuần hoàn ngoài cơ thể.
Cho nên phẫu thuật ở chỗ này căn bản là không thể
Bệnh viện huyện ở đây cũng không có phòng phẫu thuật Ngoại Khoa Tim, cũng không khả năng có máy tuần hoàn ngoài cơ thể.
Bây giờ có hai lựa chọn duy nhất
Ở lại, chờ đợi kỳ tích, chờ bà lão có thể ổn định rồi nói sau, nhưng mà với tình huống tim đã xảy ra biến đổi, hiệu quả chữa trị của nội khoa đối chứng có hạn.
Nhưng mà, nếu chuyển viện thì chuyển thế nào?
Bệnh tình nguy hiểm trầm trọng, núi cao đường xa, lúc nào cũng có thể chết trên xe
Lúc này, viện trưởng và bác sĩ chủ quản cũng nghe được ý của Trần Thương.
Mà người thân nhưng lại vội vàng nói:
- Bác sĩ! Chúng ta chuyển viện, được không? Cầu xin anh?
- Đúng, bác sĩ, cầu xin anh mau cứu mẹ tôi đi
- Nhìn bà phải chịu tội như thế, chúng tôi làm con trai không giúp được gì rất đau lòng
- Đúng vậy...
Nghe bên tai lời khẩn cầu của mấy người đàn ông, Trần Thương thở dài, thật ra quyền lựa chọn không nằm ở mình, mà là ở họ.
Nghĩ tới đây, Trần Thương nói:
- Cứu là khẳng định phải cứu, nhưng mà phải suy nghĩ cứu như thế nào
- Tình huống bây giờ là như vầy, tình trạng thân thể bà cụ rất kém, tuổi cũng đã lớn, sức chịu đựng có hạn, nhưng mà bây giờ chắc chắn phải đưa đến nội khoa tỉnh làm phẫu thuật, nhưng mà có một lời tôi phải nói trước cho mọi người, tỉ lệ phẫu thuật thành công của bà cụ có hạn
- Hơn nữa, núi cao đường xa, trong quá trình di chuyển, bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm đến tính mạng, bởi vì bệnh tình của người bệnh chưa ổn định rất có thể sẽ phát triển quá trình là như vậy...
Sau khi Trần Thương giải thích rõ, năm người con trai yên lặng.
Cũng bắt đầu thảo luận.
Mà Trần Thương mượn cơ hội này, gọi điện thoại cho chủ nhiệm Lý Bảo Sơn.
Ý của chủ nhiệm Lý cũng rất rõ ràng, tôn trọng ý kiến của người nhà.
Thật ra lúc này, Trần Thương cũng không quấn quít như vậy.
Tuổi tác bà lão quá lớn, hơn bảy mươi tuổi, có nhồi máu cơ tim thông liên thất vỡ, dưới tình huống này mà lên bàn mổ... Nói thật, cũng không chắc chắn có thể xuống.
Khi vận chuyển, nguy hiểm cũng rất lớn.
Sau khi Trần Thương gọi năm người con trai ra, nói sự thật.
Năm anh em nghe Trần Thương nói, đều hơi như đưa đám, thậm chí trong mắt anh cả đã tràn đầy nước mắt.
Cuối cùng
Qua mấy phút, sau khi năm người bàn bạc, đã quyết định
- Chuyển! Chắc chắn phải chuyển
Người anh cả nhìn Trần Thương:
- Bác sĩ, chúng tôi chuyển viện, chắc chắn phải chuyển viện, cho dù là xảy ra chuyện trên đường, so với ở chỗ này chờ chết còn có hy vọng hơn
- Không chỉ chuyển viện, hơn nữa còn phải phẫu thuật! Cho dù phẫu thuật thất bại, chúng tôi cũng phải cố gắng tranh thủ một chút cơ hội
Nói đến cuối cùng, âm thanh của anh cả rõ ràng hơi nghẹn ngào:
- Làm con trai, lúc này chúng tôi đều hy vọng cố gắng hết lòng, sau này không để lại tiếc nuối
Trần Thương hít một hơi, gật đầu:
- Được! Tôi tôn trọng ý kiến của các anh, Anh... Một lát nữa đi cùng xe với chúng tôi đi.
Anh cả không có bất kỳ do dự, gật đầu anh ta là anh cả, phải gánh nổi cái nhà này, cha già không có ở đây, anh là anh cả.
Nếu anh không đứng ra làm chủ là không thể được
Thật ra thì quan niệm của các anh cả chị dâu cả ở nông thôn còn rất nặng, vừa rồi Trần Thương cũng mới biết, sau khi bà lão bị bệnh chính là anh cả và con dâu luôn luôn chăm sóc.
Trần Thương nhìn một màn này, không nhịn được cũng là cảm khái một tiếng, người một nhà này việc anh cả và con dâu làm, thật khiến cho người ta không biết nói gì.
Sau khi quyết định, khi chuẩn bị chuyển vận, con dâu lại nói một câu nói, khiến cho mọi người bị làm khó
- Mẹ ngồi xe thường xuyên bị say xe, sẽ không có chuyện gì chứ?
Trần Thương cau mày, làm sao có thể không có chuyện gì?