Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 787 - Chương 788: Con Đường Này... Thật Là Khủng Khiếp

Khi bac si mo hack full
Chương 788: Con Đường Này... Thật Là Khủng Khiếp
 

Say xe?

Một triệu chứng mà rất nhiều người sẽ mắc phải trong cuộc sống tưởng như rất bình thường này, ai ngờ nó lại xảy ra vào một khi quan trọng thế này, chuyện này có thể trở thành một con dao của đao phủ đến đòi mạng

Khi say xe sẽ gặp các triệu chứng điển hình như là chóng mặt, buồn nôn, da xanh xao, nôn mửa dữ dội, thậm chí nặng hơn đó là hô hấp và tuần hoàn máu không đồng đều.

Bản thân người bệnh bị vỡ vách liên thất kèm theo biểu hiện suy tim, nếu như nôn mửa dữ dội như vậy, thậm chí sẽ khiến trái tim bị chèn ép hơn, một khi rối loạn điện giải, thì chiếc xe cấp cứu này có thể trở thành xe tang bất cứ lúc nào

Đây không phải là trò đùa.

Đôi khi, lời buộc tội và nhiệm vụ của một bác sĩ cấp cứu sẽ trở thành như thế nào?

Có thể mọi người chưa rõ.

Khả năng lớn nhất của các bác sĩ cấp cứu chính là chuyển người bệnh đến bệnh viện một cách “hoàn hảo”, sau đó dùng 18 kĩ năng để ổn định lại thể trạng cho người bệnh, sau khi không còn nguy hiểm đến tính mạng thì chuyển đến các khoa chuyên môn khác có liên quan.

Điều này đòi hỏi các bác sĩ cấp cứu phải có đủ khả năng, phẩm chất và tầm nhìn để đối phó với tất cả những điều sẽ xảy ra sau đó.

Và từ “hoàn hảo” đó chính là hướng đi mà họ đang nỗ lực, không thể bỏ qua một chút manh mối nào.

Trần Thương suy nghĩ

Một lúc sau, Trần Thương trực tiếp nói:

- Tiểu Lâm, chuẩn bị Diphenhydramine, tiêm cơ

Tiểu Lâm gật đầu, mở hộp sơ cứu mang theo, bắt đầu chuẩn bị.

Lúc này, viện trưởng cũng đã hoàn tất thủ tục chuyển người bệnh, người đàn ông nóng lòng tìm vài đứa em trai, vội vã đi xung quanh để bắt đầu tính tiền.

Tốt xấu gì thì cũng đều ở trong trấn cách đó không xa, trên lưng xách túi chuẩn bị đồ dùng thường ngày.

Sau khi tìm được Trần Thương, anh ta thấp giọng hỏi:

- Bác sĩ…cần bao nhiêu tiền, để tôi chuẩn bị trước.

Câu hỏi này khiến Trần Thương sững ra:

- Tôi cũng thực sự không biết là hết bao nhiêu tiền, anh cứ mang theo một hai vạn theo, đến lúc đó nếu thiếu thì có thể ghi nợ, không cần phải lo lắng.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, gãi đầu cười:

- Tôi còn tưởng cấp cứu mà không đưa tiền thì không khám bệnh.

Trần Thương cũng không rảnh để tiếp chuyện với người đàn ông đó, anh nói với tiểu Lâm:

- Thêm 10mg dung dịch Glucoza Nitroglycerin để duy trì, giảm tải tim trước

- 3mg Morphine tiêm cơ

Mục đích của Trần Thương chính là đảm bảo cho người bệnh ổn định

Ngủ

Nếu như có thể ngủ yên suốt chặng đường mà không có bất kỳ phản ứng say tàu xe nào, chẳng hạn như nôn mửa, thì đó quả thực là một chuyện tốt.

Tất nhiên, liều lượng Morphin không được dùng quá nhiều, vì cơ thể người cao tuổi có thể không dung nạp được.

Sau đó, một nhóm người khiêng bà cụ và bắt đầu đi xuống cầu thang.

Thực ra bệnh viện kiểu này không có thang máy như thế này thì tốt nhất xây dựng thành một tầng thôi, như vậy lúc di chuyển người bệnh cũng tiện.

Mà ở đây là vùng nông thôn cho nên đất đai rộng rãi, không có lo lắng về phần này.

Mà ngược lại xây dựng thành một tòa nhà như thế này có nhiều khi sẽ rất phiền toái.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bà cụ được đưa lên xe cứu thương, Trần Thương và tiểu lâm đều đến phía sau.

Vì con đường này, không thể tránh khỏi những khúc đường quanh co

Tiểu Lâm hơi lo lắng, mặt nạ thở và Amiodarone đã sẵn sàng đặt sang bên cạnh, sẵn sàng ứng cứu mọi lúc.

Mọi thứ cuối cùng đã xong

Con đường khó khăn

Tài xế Dương liếc nhìn Trần Thương hỏi một câu:

- Có vội không?

Trần Thương lắc đầu:

- Cứ ổn định là được.

Ông Dương gật đầu.

Sau khi xe nổ máy, giám đốc và bác sĩ phụ trách Trung tâm Y tế thị trấn Nam Kiều ở phía sau mới thở phào nhẹ nhõm.

Một người bệnh cao tuổi lại tình trạng khó như vậy thực sự là gánh nặng cho họ, từ hôm qua đến nay đã là hai ngày rồi, hai người họ đều đã cố gắng hết sức.

Không phải họ không muốn làm việc chăm chỉ mà thực sự khả năng có hạn.

Khi lão Dương lái xe, thường có một thói quen tốt đó là thông báo trước cho Trần Thương biết khi đi vào con đường có điều kiện xấu.

Tiểu Lâm nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng đặt máy theo dõi điện tâm đồ cho người bệnh.

Cả quãng này, ba người họ đều phải xem “TV”

Trên màn hình nhỏ này, giá trị và đường cong của xung là điều mà ba người lo lắng.

Khoảng cách 100 km, tính toán có lẽ khoảng hai ba tiếng đồng hồ.

Đường núi hiểm trở, lên dốc cũng đã lo lắng, mà xuống dốc thì càng lo lắng hơn.

Con trai cả của bà cụ đặt tay mẹ mình vào lòng bàn tay, không khỏi thở dài.

Đây là lần đầu tiên anh ta quan sát mẹ mình một cách nghiêm túc như vậy, và cũng thân thiết nắm bàn tay vất vả một đời của mẹ để chăm sóc mình.

Mu bàn tay nhăn nheo, thô ráp nứt nẻ, lòng bàn tay và các đốt ngón tay có nhiều lớp chai sần, đường chỉ tay phủ đầy lòng bàn tay, không có một chút bóng dáng nào, năm tháng đã hao mòn đi đường chỉ tay rõ ràng của mẹ.

- Bác sĩ, anh nói xem... mẹ tôi có thể cứu được không?

Người đàn ông không đợi Trần Thương trả lời, mà tự mình thở dài một hơi, sau đó lại nói, dường như không phải là đang hỏi Trần Thương mà như tự hỏi với chính mình.

- Mẹ tôi sống khổ vất cả một đời, vừa mới được hưởng thụ nhàn rỗi không được bao lâu, không ngờ lại gặp phải căn bệnh quái ác này, cha của chúng tôi mất sớm, cả bảy anh chị em đều là do mẹ tần tảo vất vả nuôi dạy.

- Gia đình ngày một khấm khá hơn, mọi người đều thành gia lập nghiệp, năm nay đứa em trai và em gái út cũng kết hôn, không ngờ mẹ tôi lại bị bệnh này.

- Thực ra, chúng tôi cũng biết mẹ đã lớn tuổi như vậy, nếu là nhồi máu cơ tim hoặc vỡ tim, ca phẫu thuật này khó có thể thành công.

- Nhưng thân là con trai con gái, sao có thể thấy chết mà đứng nhìn được?

- Một mình mẹ trồng mười lăm sào ruộng để cho các con ăn học thành người, hiện tại ai cũng ổn định cả rồi, mẹ lại mắc phải bệnh này.

- Tôi nghĩ, chỉ cần để mẹ có thể nhìn thấy hai đứa em trai em gái của tôi hoàn thành xong việc kết hôn của chúng nó, thì mẹ cũng có thể yên tâm hơn rồi.

Nói xong câu cuối cùng, người đàn ông thô kệch không khỏi thờ dài.

Đôi mắt anh ta đỏ bừng vì nước mắt.

Người ta thường nói nước mắt của đàn ông rất khó chảy ra, nhưng bởi vì ân tình nuôi dưỡng của cha mẹ cao như núi.

- Cho nên, dù giải cứu thành công hay không, đều phải chữa trị, tiêu hết tiền thì cũng có thể kiếm lại sau! Nếu mẹ không còn nữa, thì thực sự không thể kiếm lại được nữa

- Nói như thế nào…thì chỉ cần cố gắng hết sức là được

Tiêu Lâm hơi cảm động trước lời anh ta, không khỏi nói:

- Chú à, chú đừng lo lắng, bác sĩ Trần rất giỏi, một khi anh ấy xuất trận, thì chắc chắn không có vấn đề gì đâu

Trần Thương gật đầu.

Chỉ là, điều gì càng lo lắng thì điều đó lại càng nhanh chóng ập tới, lúc ở trong thôn, còn chưa có vấn đề gì.

Nhưng ngay khi họ vừa lên đường cao tốc, chuông báo của màn hình điện tâm đồ vang lên, khiến Trần Thương và tiểu Lâm hoảng hốt

Nó vẫn đến

Trần Thường ngước nhìn lên: huyết áp giảm mạnh, nhịp tim tăng, và hơi thở bắt đầu gấp gáp

Vẻ mặt của Trần Thương đột nhiên thay đổi, việc gì nên đến thì không ai có thể ngăn cản được

- Tiểu Lâm, chuẩn bị Amiodarone

Tiểu Lâm không hoảng sợ, bắt đầu chuẩn bị.

Trên đường cao tốc, lòng bàn tay người lái xe lão Dương đẫm mồ hôi

Khi nghe người đàn ông kể về mẹ mình, ông ấy cũng thở dài, nhà ai mà không có mẹ?

Tất cả đều đau lòng

Cũng cầu nguyện cho bà cụ này.

Ông Dương chuyển làn, sang làn 60 km, ổn định phương hướng của chiếc xe, để cung cấp cho Trần Thương một môi trường cứu hộ tốt hơn

Bình Luận (0)
Comment