Nói tới đây, ông Trần bất đắc dĩ nói:
- Chị dâu cậu đã nửa tháng không về nhà, chuyện lần này đã kéo dài ba bốn tháng.
- Nhắc tới cũng xấu hổ, chuyện của chị dâu cậu tôi cũng không giúp đỡ được cái gì, nhìn cô ấy mỗi ngày bận bịu thành như vậy tôi cũng vô năng bất lực.
Nói đến đây, lão Trần hơi sa sút tinh thần:
- Tiểu Trần, lúc ấy không phải tôi đã nói với cậu à? Không cần tự mình mạnh quá nhiều, không phải chỉ là bởi vì khoảng cách, mà có đôi khi, cậu nhìn thấy cô ấy cực kỳ bận bịu, gặp phải khi khó khăn, cậu lại giúp không được gì, loại cảm giác bất lực này, thật sự là cực kỳ thất bại
Nói đến cái này, lão Trần cũng bất đắc dĩ thở dài thật sâu một hơi.
Anh ta cũng là năng lực có hạn, trước đây té xỉu ở trên bàn mổ, cũng là bởi vì áp lực quá lớn, áp lực công việc, áp lực cuộc sống, hơn nữa còn phải trợ giúp vợ giải quyết hoàn cảnh khó khăn, điều này làm cho anh ta rất lâu không có nghỉ ngơi thật tốt.
Trần Thương nhìn thấy trạng thái này của ông Trần, cũng bất đắc dĩ nói:
- Lão đại à... Chị dâu bên kia nếu thiếu quá nhiều tiền, chỗ này của tôi còn có chút, hay là anh lấy dùng trước đi?
Lão Trần lắc đầu, cười nói:
- Không cần, hiện tại không phải vấn đề là tiền. Phải cũng không phải mấy trăm vạn có thể giải quyết vấn đề.
Nói tới đây, ông Trần nhìn Trần Thương, cảm kích cười một tiếng, thu thập đồ xong chuẩn bị tan làm.
Trần Thương thở dài, thật ra... Trần lão đại đối với anh thật sự không tệ.
Ơn tri ngộ, ân bồi dưỡng...
Thời gian ba năm, đã không kém hơn tình cảm thầy trò bình thường.
Nếu như mình có thể đến giúp anh ấy, Trần Thương vẫn rất tình nguyện.
Có điều... Trần lão đại không nói, Trần Thương cũng không tiện hỏi đến, thuận theo tự nhiên đi.
Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ lắc đầu.
Ước chừng lúc sáu giờ, còi xe 110 vang lên, dừng lại ở cửa ra vào cấp cứu.
Trần Thương xuyên qua cửa sổ văn phòng, vừa vặn có thể nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát ngừng lại, từ trên xe bước xuống bốn năm người cảnh sát, còn có một người đàn ông bị còng tay.
Dáng vẻ người đàn ông không đến ba mươi tuổi, cách ăn mặc cà lơ phất phơ, tóc nhuộm màu khói.
Thế nhưng người đàn ông không chút sợ hãi nào, sắc mặt bình tĩnh, hình như căn bản không có coi người xung quanh ra gì.
Trần Thương nhất thời tò mò.
Sau khi Ngô Cương và một nhân viên cảnh sát to lớn mang theo người đàn ông đi vào, gọi anh ta ngồi xuống.
Trương Khắc Cần trước tiên đi tới:
- Cậu xem thử anh ta có phải bị bệnh thần kinh hay không?
Trần Thương sững sờ:
- Có ý gì? Thế nào?
Trương Khắc Cần gãi đầu một cái, muốn cười lại nén trở về.
- Hôm nay nhân viên công tác báo án bên kia đường phố phía Đông nói có người cầm dao đi cướp tiệm vàng.
- Chúng tôi nghe xong tranh thủ thời gian xuất phát, dù sao cũng là cướp bóc, chuyện này còn là rất nghiêm trọng.
- Thế nhưng... sau khi chúng tôi đi, phát hiện một chuyện cực kỳ lúng túng, khi chúng tôi chuẩn bị cảnh cáo người đàn ông bỏ vũ khí xuống, người này bỗng nhiên cầm dao hô to với nhân viên công tác: Bỏ vũ khí xuống, tôi là cảnh sát
Nói tới đây, Trương Khắc Cần bất đắc dĩ lắc đầu:
- Quá trình tiếp theo chúng tôi vô cùng thuận lợi, đối phương đặc biệt phối hợp, khi đi bộ còn nói với tôi, thật ra... anh ta là nội ứng
- Nói cho chúng tôi biết anh ta hiện tại đang thi hành một nhiệm vụ bí mật, trong lúc thực hiện nhiệm vụ đó, không thể lộ ra tin tức, hi vọng chúng tôi có thể thả anh ta ra, không nên bỏ qua an bài cấp trên
- Còn nói cho chúng tôi cảnh số của cậu ta là bao nhiêu, người liên hệ là ai, lệ thuộc vào bộ phận nào đó, còn đã từng tham gia và chấp hành nhiệm vụ gì
- Tôi cho cậu biết tiểu Trần, cái mức độ tin tưởng này, tôi kém chút tin rồi
Khi nói câu nói này, Trương Khắc Cần không nhịn được cười.
Nghe được lời nói của Trương Khắc Cần, Trần Thương bất đắc dĩ sửng sốt một chút.
Đây là tình huống gì?
Trương Khắc Cần tiếp tục nói:
- Sau đó chúng tôi tra hồ sơ một chút, phát hiện người đàn ông này căn bản không phải nội ứng gì, là một người không có việc làm, chơi bời lêu lổng, án cũ không ít, đánh nhau ẩu đả, trà trộn vào những nơi quán bar buổi chiếu phim tối này, tôi đoán chừng hôm nay là không có tiền, nên đi ăn cướp.
- Sau đó chúng tôi có kiểm tra màn hình giám sát một chút, thế nhưng phát hiện, người đàn ông này đúng là cướp bóc, tôi nghi là sau khi nhìn thấy chúng tôi, giả vờ như vậy.
- Có điều... Cậu nhìn dáng vẻ của anh ta, thật là bình tĩnh, thật coi mình là nội ứng.
Trương Khắc Cần mở màn hình giám sát trên điện thoại di động ra.
Sau khi xem xong, hiện tại Trần Thương rốt cuộc hiểu được.
Sau khi người đàn ông này cướp bóc bị bắt, nói với Trương Khắc Cần là anh ta thật ra là cảnh sát nội ứng
Việc hôm nay là anh ta cố ý làm, vì chính là vì chấp hành nhiệm vụ
Ngay lúc này.
Bỗng nhiên người đàn ông đứng dậy, đang muốn mặc áo blouse trắng đặt ở trên ghế.
Ngô Cương trợn tròn mắt:
- Biết điều một chút
Người đàn ông chững chạc đàng hoàng nói:
- Đây là áo của tôi, tôi là bác sĩ nơi này.
Vừa nghe lời này, nhất thời người xung quanh sững sờ.
Vương Khiêm vừa vặn tiến đến cũng trợn tròn mắt.
- Đây rõ ràng là áo của tôi
Vương Khiêm bất đắc dĩ nói.
Người đàn ông lắc đầu:
- Không, anh là người bệnh, anh ngồi xuống.
Người đàn ông chững chạc đàng hoàng nói, nhất thời khiến mấy người đều mông lung.
Vương Khiêm thì trợn tròn mắt, tôi mẹ nó... sao lại thành người bệnh rồi?
Tôi bệnh gì?
Ngô Cương bất đắc dĩ nói với người đàn ông:
- Không phải anh mới vừa nói anh là nội ứng à?
Người đàn ông sững sờ, lắc đầu:
- Không, tôi là bác sĩ, các ngươi nhanh buông tôi ra, chút nữa tôi có ca phẫu thuật.
Người đàn ông chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn trực tiếp làm mọi người nói sợ đến hoảng.
Trương Khắc Cần bất đắc dĩ cười giễu một tiếng:
- Thành thật một chút, tranh thủ thời gian ngồi xuống, cố làm ra vẻ, đừng cho là tôi không biết anh suy nghĩ gì
Người đàn ông thì không sợ chút nào ngẩng đầu nhìn chằm chằm Trương Khắc Cần, một tay chỉ vào Vương Khiêm một thân thường phục, lớn tiếng nói:
- Người bệnh hiện tại bệnh tình nguy hiểm, chắc chắn phải lập tức phẫu thuật, bây giờ anh chậm trễ thời gian mỗi phút của tôi, sẽ là tổn thất lớn nhất của người bệnh
Chẳng biết tại sao, khi người đàn ông lòng đầy căm phẫn nói câu nói này, mọi người... xém chút tin tưởng.
Vương Khiêm sắp khóc, tôi mẹ nó... Trêu ai ghẹo ai, lại muốn phẫu thuật cho tôi
Mà Trần Thương thì mắt sáng lên.
Kịch bản rất quen thuộc
Ngay lúc này, giọng nói vang lên trong não Trần Thương
【 Đinh! Nhiệm vụ ẩn —— Chân tướng! Vòng thứ hai bắt đầu
Nhiệm vụ yêu cầu: Trợ giúp Trương Khắc Cần chẩn đoán thành công bệnh của tội phạm Viên Huy, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được ban thưởng: Thuật khâu lá gan lấp đầy! (cấp đại sư)
Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 30%! 】
Sau khi nghe hệ thống nhắc nhở, Trần Thương thông qua mấy tin tức, đã phân tích được mấy loại khả năng
Nhiện vụ liên tiếp chung với nhiệm vụ tiến độ
Điều này đã nói lên, sau khi nhiệm vụ liên tiếp kết thúc, tiến độ điều đến 100%, thật ra thì sự thật là xét đến cuối cùng đều là một chuyện.
Cuối cùng là chuyện gì chứ?