Trần Thương nhìn thấy một màn này, nhất thời hơi chấn động
Ở sâu trong lòng bỗng nhiên mềm mại.
Loại máy hút đờm nguyên thủy nhất này... Nhưng cũng là chất phác và chân tình nhất?
Tiểu Lâm hơi dùng sức, nháy mắt cảm giác được một cỗ chất lỏng khó ngửi tiến vào trong miệng, loại mùi này khiến người ta buồn nôn, Tiểu Lâm kém chút nôn vào, vội vàng biến sắc, nôn lên trên băng gạc.
Lại lần nữa hít một hơi
Trần Thương nhìn Tiểu Lâm hơi mập này, trong ánh mắt tràn đầy kiên nghị, Trần Thương cũng bất đắc dĩ bị xúc động
Trâu bò
Tiểu Lâm là tuyệt nhất
Ngay lúc này, đứa trẻ bỗng nhiên khóc oa oa oa lên.
Hô hấp đã khôi phục
Tiểu Lâm vội vàng lấy ống nhựa ra, dùng nước muối sinh lí súc miệng.
Nhìn đứa bé bẩn thỉu rất khó coi này, Tiểu Lâm bất đắc dĩ chảy nước mắt.
Có thể là hưng phấn, cũng có thể là kích động, có lẽ cũng có thể là bị cái kia hương vị gay mũi kích thích.
Lúc này đã là 10 giờ 15 phút
...
...
Lúc này, bên ngoài rất nhiều người bị thương toàn bộ vận chuyển thành công, thế nhưng có bốn năm người vẫn đứng ở bên ngoài, con mắt trừng to nhìn chằm chằm chiếc xe cấp cứu này của Trần Thương.
Tuyết lớn càng rơi xuống càng lớn
Trong gió tuyết tràn ngập, một người đàn ông thân thể run rẩy, trong lòng không ngừng cầu nguyện.
Hiện tại, anh ta đã ký thác tất cả kỳ vọng vào trên xe.
Mau cứu vợ con anh ta đi...
Mà Hà Thông cũng không đi, con mắt nhìn chằm chằm chiếc xe.
Bên cạnh còn có đội trưởng một đội phòng cháy chữa cháy khác, đội phòng cháy chữa cháy họ tiến hành xử lý ngay tại xe, phòng ngừa đưa tới ngoài ý muốn không cần thiết.
Lão Dương nhìn thấy mấy người cũng không lên tiếng, bất đắc dĩ móc thuốc lá của mình ra, đưa mỗi người một cây.
Mấy người hơi sững sờ, đều nhận lấy.
Lão Dương cầm cái bật lửa, bật lửa lên, lần lượt đốt cho mọi người.
Lão Dương chậm rãi ung dung nhìn người đàn ông, thở ra một vòng khói, an ủi một câu:
- Tiểu tử, tôi cho cậu biết, chủ nhiệm Trần rất đáng tin cậy
Một câu làm người đàn ông vốn cầm điếu thuốc tay đều hơi run rẩy bình tĩnh mấy phần.
Hà Thông do dự một chút, không nói gì, mà là hít một ngụm khói thật sâu, chậm rãi thở ra.
Mấy người, đều đang lo lắng chờ đợi với người đàn ông.
Người đàn ông hình như cảm giác được loại ấm áp này, trong lòng thấp thỏm mà kích động.
Tuyết lớn, càng rơi xuống càng lớn, trên đầu trên người mấy người đều là bông tuyết.
Ngay lúc này, một chiếc xe cấp cứu 120 gào thét chạy đến.
Xe vừa vặn dừng hẳn, cửa sau xe nháy mắt mở ra
Bốn năm nữ bác sĩ áo trắng trong tay ôm các loại dụng cụ lao tới, từng khuôn mặt tràn đầy lo âu và gấp gáp
- Chủ nhiệm Hà, phụ sản Tỉnh đến rồi
- Chủ nhiệm Hà, chúng tôi tới muộn
- Người bệnh ở nơi đó
...
Vài tiếng giọng nữ thanh thúy vang lên, hình như giống như cứu tinh xuất hiện vậy.
Người đàn ông trực tiếp nước mắt chảy ra
Đây là lần đầu tiên anh ta chờ mong một đám người đến như thế.
Trong gió tuyết, áo trắng và bông tuyết cùng màu.
Một đám người chạy nhanh mà đến, khuôn mặt tràn đầy diệu dàng.
Đây chính là cứu viện.
Nữ chiến sĩ đến từ khoa phụ sản Tỉnh.
Hà Thông cũng là sắc mặt kích động, vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Trương, cô đích thân đến
Một nữ bác sĩ tóc ngắn, hơn năm mươi tuổi gật đầu:
- Kéo dài lâu như thế, thật ngại quá, người bệnh ở trong đó
Lão Hà nghe đến đó, vội vàng nói:
- Ở bên trong
Sau khi nói xong, vội vàng bắt đầu gõ cửa xe.
- Tiểu Trần! Mở cửa nhanh, phụ sản Tỉnh đến rồi
Nói cho cùng, Hà Thông vẫn không quá tin tưởng Trần Thương biết đỡ đẻ...
Nhưng, khi đó lúc ấy, thực tế là không có cách nào.
Nói trắng ra, là không có lựa chọn khác.
Hiện tại...
Ngay lúc này, Trần Thương mở cửa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm anh.
Người đàn ông đột nhiên hỏi:
- Bác sĩ... Bác sĩ! Tôi... Vợ tôi, cô ấy...
Sắc mặt người đàn ông thần sắc sợ hãi, dọa đến nói không ra lời.
Trần Thương an ủi cười một tiếng:
- Không có chuyện gì, mẹ con bình an, đúng rồi, là con trai
Sau khi nói xong, Trần Thương tiếp tục nhìn mấy cái nữ bác sĩ và y tá đến bằng Benz.
Trần Thương nói:
- Tiếp theo, cần nhờ các người.
Trương Thục Anh ngẩng đầu nhìn một cái bác sĩ trẻ tuổi này, mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng vẫn nhẹ gật đầu:
- Khổ cực cho cậu rồi, tiểu tử
Trần Thương gật đầu cười một tiếng:
- Tiểu Lâm, các bác sĩ phụ khoa đã tới rồi, cô xuống đây đi.
Không gian bên trong xe cấp cứu có hạn, căn bản không đủ để chứa quá nhiều người, sau khi Tiểu Lâm đi ra, Trần Thương đi vào theo, bởi vì anh chắc chắn phải thuật lại tình huống của người bệnh.
Mấy người Trương Thục Anh vội vàng cầm máy móc đi vào xong, bắt đầu khẩn cấp kiểm tra.
- Chủ nhiệm! Huyết áp bình thường, hô hấp đều đặn... Phụ nữ mang thai hiện tại ngoại trừ xuất huyết bên ngoài hậu sản, mặt khác cơ bản bình thường.
Trần Thương thì ở bên trong nói:
- Vừa rồi trước khi đỡ đẻ, phụ nữ mang thai xảy ra tắc ối, có điềm báo DIC, tôi đã dùng... Sau đó đứa bé..
Sau khi Trần Thương thuật lại tình huống một phen, mấy bác sĩ nghe vào tai, nhất thời hơi kinh ngạc
Trong tình huống thiết bị đơn sơ, người trẻ tuổi này làm thế nào hoàn thành một loạt thao tác này.
Nhìn thấy mọi người im lặng, Trần Thương bất đắc dĩ nói:
- Điều kiện có hạn, lúc ấy không thể không áp dụng biện pháp, bằng không...
Nghe thấy lời Trần Thương nói, tất cả mọi người là một trận hoảng sợ
Bởi vì...
Những thứ này đều quá nguy hiểm
Trần Thương lời còn chưa dứt, Trương Thục Anh nhìn Trần Thương, tán thưởng nói:
- Tiểu tử, cậu làm rất đúng, cậu cũng rất ưu tú, thuyên tắc ối rất nguy hiểm, cũng giống vậy, trẻ mới sinh ngạt thở cũng nguy hiểm, chuyện hôm nay, thật sự là may mắn có cậu
- Bằng không... Chờ chúng tôi tới, người bệnh thật sự không còn.
Trần Thương:
- Đây là việc tôi phải làm.
Sau đó, bác sĩ phụ khoa và y tá vội vàng bắt đầu kiểm tra tương quan.
Mười phút sau, nhận đến một kết luận
Lúc này, các dấu hiệu của người phụ nữ mang thai tương đối ổn định.
Mà tính mạng trẻ mới sinh các dấu hiệu hoàn toàn bình thường
Bên trong loại hoàn cảnh này, phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh nguy hiểm, người trẻ tuổi này cùng một y tá đã thần kỳ phù hộ mẹ con khỏe mạnh.
Đây chính là tự thân những chủ nhiệm phụ sản Tỉnh kia... Cũng không chắc chắn có thể đảm bảo
Liên tưởng tới tình huống vừa rồi, Trương Thục Anh bất đắc dĩ cảm khái một tiếng.
Nghĩ tới đây, Trương Thục Anh hơi tò mò hỏi:
- Đồng chí, cậu là bệnh viện nào?
Trần Thương mỉm cười:
- Tôi là khoa cấp cứu Tỉnh Nhị Viện, Trần Thương
Trương Thục Anh nghe xong, nhất thời kinh hãi:
- Cậu chính là chủ nhiệm Trần của Tỉnh Nhị Viện?
Trần Thương sững sờ, mình nổi danh như vậy à?
Trương Thục Anh nhìn Trần Thương bất đắc dĩ tấm tắc lấy làm kỳ lạ:
- Chủ nhiệm Trần thật là lợi hại, đến cả việc đỡ đẻ của khoa sản mà cũng làm được
Mấy phút sau, Trương Thục Anh đưa ra quyết định, ông Dương lái xe đưa người bệnh và các cô quay về phụ sản Tỉnh.