Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 813 - Chương 814: Tôi Ký Sai

Khi bac si mo hack full
Chương 814: Tôi Ký Sai
 

Tài xế Lý đưa Trần Thương và Tiểu Lâm về Tỉnh Nhị Viện.

Trương Thục Anh nhìn người đàn ông, nói:

- Hôm nay may mắn mà có chủ nhiệm Trần, hiện tại trên cơ bản là mẹ con bình an, đúng rồi, chúc mừng anh, là con trai

- Cậu phải nên cảm ơn chủ nhiệm Trần thật tốt! Nếu không có cậu ấy, hôm nay thật sự là nguy hiểm.

Hà Thông nhìn một màn này, trừng to mắt, hơi khó có thể tin nhìn Trần Thương.

Cái này... Tiểu tử này thật đúng là biết đỡ đẻ? ?

Mẹ nó kỳ quái! Cậu ta... Còn có cái gì không biết?

Lúc này, tài xế Dương bên cạnh bất đắc dĩ thở dài:

- Tôi đã nói chủ nhiệm Trần đáng tin cậy, các người không tin

Tiểu Lâm trong gió tuyết cóng đến run lẩy bẩy:

- Đúng vậy, chủ nhiệm Trần là bác sĩ lợi hại nhất tôi từng gặp

Mà Trương Thục Anh bất đắc dĩ nhìn Tiểu Lâm:

- Tiểu cô nương, cô cũng thật vĩ đại, nếu không phải cô cái khó ló cái khôn dùng miệng hút chất lỏng đường hô hấp cho đứa bé ra, hiện tại đứa bé đã gặp nguy hiểm.

- Cô cũng là anh hùng

Lúc này, mọi người đều nhìn chằm chằm Tiểu Lâm, trong con mắt tràn đầy kính nể

Loại tinh thần này, có lẽ thật chính là tinh thần Nightingale?

Người đàn ông nghe xong, trực tiếp quỳ trên mặt đất, đang muốn dập đầu cho hai người

Phần đại ân đại đức này, suốt đời khó quên

Cái này khiến Tiểu Lâm giật nảy mình, vội vàng đỡ lên.

Người đàn ông oa oa khóc lớn:

- Cám ơn hai người, thật sự là cám ơn hai người, nếu không phải là hai người, tôi... Chính tôi cũng không biết sau đó sống thế nào...

Vừa rồi đứng ở nhân viên chữa cháy trẻ tuổi bên cạnh cũng nhìn Tiểu Lâm, trên mặt tràn đầy kính nể.

...

...

Gió tuyết đêm, chữa bệnh và chăm sóc đồng tâm, sinh một con trai, mẹ con bình an.

Thời gian: 10 giờ 30 phút

...

...

Nhìn một đám nhân viên y tế bận rộn, hai tài xế Dương và Lý đứng bên cạnh xe tán gẫu.

Ông Dương ném một điếu thuốc cho lão Lý:

- Hôm nay chạy chậm một chút.

Ông Lý dùng chân ma sát ma sát mặt đường, nhìn thoáng qua ông Dương:

- Ông cũng thế, tới đoạn đường này gấp chết tôi rồi.

Ông Dương nhếch miệng cười một tiếng:

- Tôi cũng nói cho ông chủ nhiệm Trần nhà tôi ở đây, để ông chậm một chút.

Ông Lý bất đắc dĩ nói:

- Tôi mỗi ngày nghe ông nhắc tới chủ nhiệm Trần, còn thân hơn so với con trai ông nữa

Ông Dương thở ra vòng khói:

- Con trai tôi mẹ nó có tiền đồ như thế, tôi làm trâu làm ngựa cũng nguyện ý

- Tôi cho ông biết, tôi và chủ nhiệm Trần của ông ra ngoài chạy cấp cứu, không quan tâm 130 dặm đường núi hay là ngõ nhỏ cổ quái kỳ cách, cứu viện khẩn cấp nhiều lần như vậy, vẫn không có gặp chuyện, đây chính là thật tài ba

Ông Dương dựng thẳng ngón cái lên, khoa tay múa chân.

Nói xong, hai người ném thuốc lá trên mặt đất giẫm lên:

- Đi thôi, lên xe, về nhà! Ha ha... Gió tuyết đêm, cứu người đêm, hàng đêm bình an

Ông Dương khẽ hát đi đến hướng xe của mình.

Làm tài xế xe cấp cứu chính là như vậy, nhìn thấy người bệnh không có việc gì, trong lòng cũng là vui vẻ ghê gớm.

Trần Thương lấy thẻ chứa video camera giám sát trên xe cứu thương ra đưa cho Trương Thục Anh:

- Chủ nhiệm Trương, bên trong đều có quá trình trị liệu của chúng tôi, có lẽ có cái gì trợ giúp cô.

Trương Thục Anh gật đầu:

- Được rồi, chủ nhiệm Trần, có cơ hội mời cậu tới giảng bài khoa cấp cứu Tỉnh phụ sản chúng tôi.

Trần Thương nhếch miệng cười một tiếng:

- Chủ nhiệm Trương quá nể mặt tôi.

Trương Thục Anh lắc đầu:

- Ha ha, tôi cũng không phải nói đùa đâu.

Nói xong, Trương Thục Anh cũng không khách sáo, gọi người một nhà nói:

- Lên xe, về bệnh viện

Mà lúc này, Tiểu Lâm trong gió tuyết cóng đến run rẩy, lúc này vội vàng cấp cứu cô không có mặc áo con.

Đội viên phòng cháy chữa cháy Chu Chính ở bên cạnh nhìn thấy vậy cực kỳ lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, chợt nhớ tới trên xe có tấm thảm, vội vàng chạy về lấy ra.

Gãi đầu ngượng ngùng nói với Tiểu Lâm:

- Cái này... Cho cô! Cô mặc quá ít, phủ chêm cho ấm áp.

Tiểu Lâm quay người nhìn Chu Chính cao to cười lên ánh nắng, bất đắc dĩ đỏ mặt.

Đội trưởng Đội phòng cháy chữa cháy nhìn Chu Chính, bất đắc dĩ chớp con mắt:

- Cái này... Tiểu cô nương, Chu Chính của chúng tôi con người rất tốt, nếu cô chưa có đối tượng thì suy nghĩ một chút.

Chu Chính cũng xấu hổ cười một tiếng.

Trần Thương cũng cười cười, nhìn Tiểu Lâm cóng đến run lẩy bẩy, dứt khoát nói:

- Chủ nhiệm Hà, đội trưởng Vương, chúng tôi đi trước, đừng để Tiểu Lâm của chúng tôi đông lạnh cảm cúm nữa, cô ấy còn chưa có đối tượng đâu, trách nhiệm của tôi làm chủ nhiệm

Mọi người nghe xong, nhất thời mắt sáng lên

Hà Thông gật đầu cười một tiếng:

- Ừm ừm, tiểu Trần, hôm nay... Thực sự quá làm phiền cậu, còn có Tiểu Lâm, cô là anh hùng, nhanh đi về, nếu thật sự cảm cúm, tôi coi như phải gánh vác trách nhiệm rồi.

Mà đội trưởng Vương vội vàng gọi lại:

- Khoan khoan khoan khoan, cô nương, cô... Cô cũng không có đối tượng, nếu không để số điện thoại đi? Tiểu tử Chu Chính của chúng tôi thật rất không tệ

...

...

Trên xe cấp cứu, Trần Thương một mặt hài hước nhìn Tiểu Lâm, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu Lâm, cô xem trùng hợp bao nhiêu? Nói cái gì đến cái đó? Tôi vừa nói giới thiệu đối tượng cho cô, đã tới một tiểu tử tốt như thế! Tôi thấy đồng chí Tiểu Chu rất tốt, cao to, đứng đắn đàng hoàng, cô có muốn suy nghĩ một chút hay không.

Tiểu Lâm cười hắc hắc, ngượng ngùng nói:

- Trời tối quá, tôi không thấy rõ ràng như thế nào, chủ nhiệm Trần, dáng dấp anh ta xem được không?

Trần Thương nghe xong, bất đắc dĩ cười:

- Ha ha, cô rung động rồi? Dáng dấp... Rất ngay thẳng thật thà, nhìn qua rất thuận mắt.

Tiểu Lâm cũng là tính tình thật, trực tiếp cười nói:

- Thật ra... Tôi có tình tiết quân nhân, tôi thích làm lính, đứng ở trên cao chỉ huy! Soái khí bao nhiêu, hơn nữa... Nhân viên chữa cháy cũng rất tốt, vì nhân dân phục vụ.

Trần Thương cười ha ha một tiếng:

- Vậy tôi cho cậu ta số điện thoại của cô nha?

...

...

Gần đây, tâm lý ông Tần hoảng loạn, lý do luôn nói không nên lời.

Nghĩ đi nghĩ lại, chính mình cũng không có làm cái gì trái với lương tâm?

Thế nhưng vì sao luôn thấy vắng vẻ vậy chứ?

Rốt cuộc là chuyện gì?

Buổi sáng, ông Tần đang ngồi trong văn phòng viện trưởng.

Ông Tần với tư cách là viện trưởng hành chính, kiêm nhiệm chính là đại chủ nhiệm khoa u bướu, ngày thường bề bộn nhiều việc, mỗi tuần khám bệnh hai ngày kiểm tra phòng, một ngày, mở viện hội một ngày, thời gian khác công việc cũng là sắp xếp kín hết.

Ngồi trong phòng làm việc không ngừng có người đến tìm viện trưởng ký tên.

Công việc như vậy ông cũng đã quen.

Hôm nay giống như ngày thường.

Năm ngoái, Tiêu Hà tăng máy móc cho phòng ban mới vừa vặn thủ tục xong xuôi, đi lên tìm viện trưởng ký tên.

Tần Hiếu Uyên cười tủm tỉm hàn huyên với ông vài câu.

Cầm lấy bút tiện tay ký.

Có điều vừa ký xong chữ, đúng lúc Tiêu Hà chuẩn bị ra cửa, bỗng nhiên biến sắc.

Bởi vì anh ta phát hiện chữ ký tên này không phải “Tần Hiếu Uyên” ?

Làm sao càng xem càng giống...

Trần Thương?

Nhất thời Tiêu Hà sững sờ, vội vàng vòng trở lại:

- Viện trưởng... Ông ký sai

Tần Hiếu Uyên nhất thời sững sờ:

- Sai chỗ nào?

Tiêu Hà bất đắc dĩ cười một tiếng, cầm tài liệu trong tay đưa cho Tần Hiếu Uyên:

- Ông xem... chữ ký của ông... Tôi thấy thế nào không rõ ràng là gì?

Tần Hiếu Uyên nhận lấy vừa nhìn, nhất thời sững sờ

Mặt đỏ lên:

- Cái này... chủ nhiệm Tiêu, anh đi lại đóng dấu một bản khác, tôi viết sai chữ.

Bình Luận (0)
Comment