Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 814 - Chương 815: Đêm Dài Lắm Mộng (Phần Một)

Khi bac si mo hack full
Chương 815: Đêm Dài Lắm Mộng (Phần Một)
 

Nói xong, tiện tay xé bỏ chứng cứ

Tiêu Hà rời đi, nhất thời Tần Hiếu Uyên chợt hiểu ra, tôi nói gần nhất làm sao mất hồn mất vía, hóa ra là bởi vì tên tiểu tử thúi này.

Nghĩ tới nghĩ lui, lão Tần bất đắc dĩ bật cười.

Giữa trưa có một lão lãnh đạo gọi Tần Hiếu Uyên đi ra ăn cơm, ông cũng không từ chối.

Người này hóa ra là người đứng đầu Sở giao thông, sau này đến một thành phố địa cấp bên cạnh tỉnh làm thị trưởng mấy năm rồi về hưu, cũng coi là công đức viên mãn vững chắc chạm đất, chủ yếu nhất là con thứ hai của ông ta cũng làm trong hệ thống chữa bệnh, đang làm dưới sự quản lý của Ký Như Vân.

Tần Hiếu Uyên vô cùng rõ ràng, trong lòng suy đoán, chắc chủ yếu là tìm vợ của mình.

Có điều...

Lão lãnh đạo cũng không nói, chỉ nói là ăn uống tại nhà.

Nhưng Tần Hiếu Uyên phải lĩnh ngộ được

Cái gì là ăn uống tại nhà?

Nghĩ tới đây, sau khi Tần Hiếu Uyên tan tầm trực tiếp đi đón vợ, thuận tiện cùng đi tiệm cơm.

Nhìn thấy Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân đều đã tới, lão lãnh đạo cũng rất cho mặt mũi, đứng dậy đón chào.

Quả nhiên, con cái lão lãnh đạo đều ở đây.

Trách không được lão lãnh đạo nói, hôm nay là ăn uống tại nhà.

Lão lãnh đạo năm nay sáu mươi lăm tuổi, người con trai cả ở thủ đô, đứa thứ hai ở Vệ Kiện ủy, đứa thứ ba là một cô gái, nghe nói là tiến sĩ Nam Khai, năm nay sắp tốt nghiệp.

Chuyện tiếp theo, đương nhiên phải hàn huyên một phen.

Tần Hiếu Uyên:

- Lão lãnh đạo, sắc mặt coi như không tệ

Ký Như Vân thì nhìn người con gái thứ ba:

- Đây là Huyên Huyên hả? Thật sự là con gái lớn mười tám thay đổi, càng ngày càng trổ mã

Huyên Huyên cũng cười, nói ngọt chụp mông ngựa:

- Cám ơn cô Ký, cô nhìn càng ngày càng trẻ, không hề thay đổi.

Sau một phen hàn huyên khách sáo, lão lãnh đạo bỗng nhiên nói:

- Hiếu Uyên, tôi nghe nói anh muốn đi đại học y khoa Đông Dương? Vị trí này của anh có tuyển người hay không?

Tần Hiếu Uyên nghe xong, nhất thời nhíu mày.

Cái vị trí này cũng quá cao rồi? Người con thứ hai của lão lãnh đạo cũng chỉ là chính khoa, làm đến phó phòng là căng hết cỡ, hiện tại đã nghĩ đến làm viện trưởng Tỉnh Nhị Viện, khẳng định là không có đơn giản như vậy.

Có điều Tần Hiếu Uyên cũng sẽ không nói thẳng:

- Lãnh đạo, cái này ông hỏi khó tôi rồi, các lãnh đạo an bài, tôi thật là không biết, có điều tôi nghe nói khả năng viện trưởng khác sẽ qua đổi, ông có muốn trưng cầu ý kiến một chút hay không.

Lão lãnh đạo cười nói:

- Ừm, chuyện này tôi hỏi thăm một chút, có điều đến lúc đó, khi cần đề cử viện trưởng, anh phải giúp một chút?

Khi Tần Hiếu Uyên nghe thấy lão lãnh đạo nói vậy, trong lòng bất đắc dĩ lắc đầu, loại chuyện này, ông cũng không nguyện ý tham gia.

Nhưng... Nếu ông ta có thể tự mình làm như đã nói, Tần Hiếu Uyên thuận nước đẩy thuyền cũng không quan trọng.

Dù sao bản thân có thể có bao nhiêu năng lực lớn như vậy?

Sau khi nói xong chuyện công việc, lão lãnh đạo cười tủm tỉm nhìn Tần Hiếu Uyên:

- Đúng rồi, Hiếu Uyên, tôi nghe nói bệnh viện các ông có một chủ nhiệm khoa trẻ tuổi tên là Trần Thương?

Tần Hiếu Uyên nghe xong, nhất thời cười, khách sáo nói:

- Ừm, có người này, trẻ trung khoẻ mạnh, là một tiểu tử rất có tiềm lực.

Tần Hiếu Uyên làm lãnh đạo nhiều năm như vậy, khẳng định là sẽ không tỏ thái độ linh tinh.

Nhưng mà, sau khi lão lãnh đạo nghe thấy vậy nhất thời cười tủm tỉm nói:

- Ừ ừ, Hiếu Uyên ông đã đánh giá như thế thì tôi cũng cảm thấy tương đối đáng tin cậy.

- Là như vậy, năm nay Huyên Huyên tốt nghiệp bác sĩ Nam Khai, tôi chuẩn bị để nó tới làm việc ở bệnh viện lớn Đông Dương, làm một người thầy, hai chúng ta như người nhà cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút.

Tần Hiếu Uyên nghe xong chỉ thấy mù mịt.

Đến làm việc ở bệnh viện lớn tại Đông Dương căn bản không cần tạo quan hệ với mình?

Lão lãnh đạo này ở tỉnh Đông Dương cũng coi như là thâm căn cố đế, lại nói... Huyên Huyên người ta là tiến sĩ Nam Khai, vào bệnh viện lớn ở Đông Dương cũng không có vấn đề gì.

- Lão lãnh đạo, Huyên Huyên muốn hình ảnh có hình anh, muốn trình độ có trình độ, vào bệnh viện lớn Đông Dương xem như khuất tài.

Lão lãnh đạo nghe xong, bất đắc dĩ bật cười:

- Là như vậy, tôi muốn nhờ ông giúp một chút, tác hợp cho Trần Thương và Huyên Huyên.

- Nha đầu này học về bệnh lý sinh lý, năm trước đi theo người hướng dẫn tới thủ đô, khi nhìn thấy Trần Thương đạt giải thi đấu kỹ năng ngoại khoa tìm thì cảm thấy tiểu tử này không tệ.

- Tôi đây không phải cũng muốn để nó tới Đông Dương chúng ta, công việc chứng thực này, cho nên đối tượng cũng nên lựa chọn kỹ một chút.

- Hôm nay tôi tới, chủ yếu là bởi vì chuyện này.

Huyên Huyên cũng trực tiếp cười...

Lão Tần lập tức luống cuống

Cái này mẹ nó, chuyện công việc thì có thể đồng ý.

Nhưng mà... Chuyện này, ông tìm tôi?

Đây không phải điển hình tới cửa cướp dâu à?

Tuyệt đối không thể đồng ý

Không có cách nào hòa hoãn

Đây là đối tượng của Duyệt Duyệt nhà tôi nha...

Mặt Tần Hiếu Uyên không chút biến sắc, nhưng trong lòng đã sớm dời sông lấp biển.

Loại chuyện này, khẳng định là không thể đồng ý

Lúc này, Ký Như Vân khẽ véo đùi Tần Hiếu Uyên, tỏ ý: Không thể nói tiếp

Không sai, lúc này, trò chuyện cái gì mà trò chuyện

Không thể trò chuyện

Thời gian sau đó, hai người Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân càng trở nên chú ý cẩn thận hơn, mùi vị đồ ăn gì đó tuyệt đối không thơm.

Vấn đề công việc, những thứ này đều dễ thương lượng

Nhưng mà...

Chuyện liên quan tới Trần Thương là vấn đề nguyên tắc

Là ranh giới cuối cùng và nguyên tắc của hai người già

Không cần nói thêm gì nữa.

Điểm này Lão Tần bắt chẹt rất ổn.

Nghĩ tới đây, Tần Hiếu Uyên hít sâu một hơi, mãi mới chờ đến lúc cơm nước xong xuôi.

Sau khi ra khỏi tiệm cơm, trở lại trên xe, Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân liếc nhau.

- Bà xã! Đối thủ cạnh tranh đã xuất hiện...

Ký Như Vân còn chưa nói gì thì điện thoại của ông Tần lại vang lên.

Đây là số của viện trưởng bệnh viện nhân dân Tỉnh.

- Viện trưởng Tần, tôi nghe ngóng được chuyện riêng của anh.

- Tiểu Trần của khoa cấp cứu ở bệnh viện các anh, Trần Thương! Cậu ta đã có đối tượng chưa? Chỗ này tôi có một người bạn, muốn quen biết một chút...

Tần Hiếu Uyên vội vàng nói:

- Cái này, viện trưởng Lý, tiểu Trần sắp kết hôn rồi, nha

- Đương nhiên là thật, cái này không phải năm trước còn chuẩn bị kết hôn đó à? Hỏi tôi xin phép nghỉ kết hôn nữa đó... Ừm, vậy như thế nhé...

Sau khi cúp điện thoại, lão Tần sắp hôn mê rồi

Ký Như Vân biến sắc, nói với Tần Hiếu Uyên:

- Ông phải để ý kỹ tiểu Trần cho tôi, nếu như bị những cô gái khác cướp đi, tôi hỏi tội ông đó

Lão Tần sững sờ, sao lại là tôi?

Cái gì gọi là nếu bị người khác cướp đi thì tới hỏi tôi?

Nên tìm ai nói lý giùm đây?

Ông Tần một mặt vô tội.

Xe đến Vệ Kiện ủy.

Lúc Ký Như Vân xuống xe, một mặt cảnh giác nhìn Tần Hiếu Uyên:

- Chuyện này ông chắc chắn phải nghĩ biện pháp, tôi nói cho ông biết, Tần Hiếu Uyên... Cho dù ông có bị người khác cướp mất thì tiểu Trần cũng không thể bị người khác cướp đi

Ông Tần nghe xong thì chẳng biết tại sao lại cảm thấy ê ẩm, chát chát chát chát, khổ khổ... Còn sung sướng?

Chẳng qua là... Có người muốn cướp tôi à?

Còn hơi chờ mong nhỏ đấy...

Trên đường lái xe đến bệnh viện, ông Tần không ngừng suy nghĩ.

Ròng rã một buổi chiều, không biết vì sao, lục tục ngo ngoe ba năm người cứ đến tìm ông, nói bóng nói gió nghe ngóng chuyện của Trần Thương.

Ông Tần sững sờ... Hôm nay là ngày lễ ra mắt à?

Lần đầu tiên ông phát hiện, Hoá ra tình trường so với quan trường càng thêm phức tạp...

Bình Luận (0)
Comment