Buổi tối khi về đến nhà, Tần Hiếu Uyên trực tiếp nằm trên ghế sa lon:
- Bà xã, con gái đâu rồi?
Ký Như Vân tùy ý nói:
- Ca đêm
Lão Tần nghe xong, nhất thời ngồi dậy:
- Ca đêm... Ca đêm, đã là lúc nào rồi còn ca đêm...
- Trần Thương đều sắp bị người ta cướp đi, còn trực ca đêm
Ký Như Vân cười giễu một tiếng:
- Ông còn để con bé làm ở khoa cấp cứu
Tần Hiếu Uyên nhất thời nghẹn lời.
- Tôi...
Tần Hiếu Uyên một mặt bất đắc dĩ.
- Đúng rồi, bà xã, tôi nói với bà chuyện này, hôm nay... Thật nhiều người tìm tôi để nghe ngóng vấn đề hôn nhân của tiểu Trần
Ký Như Vân nghe xong, nhất thời cảnh giác lên.
- Rồi ông nói như thế nào?
Lão Tần đương nhiên hùng hồn nói:
- Tôi đương nhiên nói là đã đính hôn, rất nhanh sẽ kết hôn
- Thế nhưng... Những người sau khi nghe là chưa kết hôn, giọng nói kia... Tôi cảm thấy cứ như hổ rình mồi
Ký Như Vân nghe đến đó, cũng không đoái hoài tới việc nấu cơm
Quốc nạn phủ đầu, ăn cơm cái gì nữa
Hiện tại, quan trọng nhất chính là như thế nào giải quyết vấn đề tình địch trước mắt.
Không nói những người khác, cái cô gái Huyên Huyên này dáng dấp cũng rất trổ mã...
Hai người ngồi ở trên ghế sa lon, giấy bút lập mưu đồ.
Qua nửa ngày
Ký Như Vân bỗng nhiên nói:
- Ông Tần... Chúng ta phải mau chóng gặp người nhà của Trần Thương.
Lão Tần nghe xong, hai mắt tỏa sáng
- Đúng, chính là ý này
Lão Tần đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, bỗng nhiên nói
- Tôi thấy như này, tôi phải nói chuyện với tiểu Trần, sang năm con gái và cậu ấy sắp phải đến thủ đô, trước khi đi, hai gia đình phải ngồi xuống với nhau, gặp mặt.
- Nếu không làm như này, chờ trận tuyết này tan, tìm thời gian tuần, chúng ta gọi tiểu Trần tới nhà ngồi một chút, thuận tiện, chúng ta từ từ tâm sự chuyện này với cậu ấy.
- Dù sao hôn nhân đại sự, không thể qua loa được, hai đứa cũng đã quen biết ba bốn năm, có tình cảm cơ bản.
- Hai nhà chúng ta ngồi xuống, quyết định chuyện này, tiếp đó sắp tới tìm ngày lành đẹp trời, trước tiên đi đăng kí kết hôn rồi nói tiếp.
Ký Như Vân nhẹ gật đầu:
- Ừm, nói có đạo lý.
- Bằng không sang năm sau, năm nào tháng nào mới đến
Nghĩ tới đây, Ký Như Vân cầm điện thoại lên:
- Tôi phải nói với Duyệt Duyệt chuyện này.
Lão Tần nghe xong:
- Bà đợi con bé trở về rồi lại nói không được à?
Ký Như Vân liếc mắt:
- Ông không biết đêm dài lắm mộng à?
Điện thoại kết nối.
Ký Như Vân nói với Tần Duyệt:
- Duyệt Duyệt, mẹ có chuyện này muốn nói với con, hiện tại có bận hay không?
Tần Duyệt cười hì hì nói:
- Không bận ạ, con đang ngồi ở phòng trực ban, mẹ, làm sao vậy, mẹ nói đi?
Ngay lúc này, bỗng nhiên tiếng đập cửa vang lên.
Sau khi Tần Hiếu Uyên mở cửa, nhất thời sững sờ:
- Tiểu Trần? Sao cháu lại tới đây?
Trần Thương đứng ở cửa ra vào:
- Chú và dì đều ở nhà ạ? Cháu có chút chuyện muốn nói với hai người ạ.
Ký Như Vân vội vàng nhỏ giọng nói:
- Duyệt Duyệt, con chờ một chút, Trần Thương tới nhà
...
…
Tần Duyệt sửng sốt một chút, cô không ngờ Trần Thương lại lén chạy tới nhà mình
Hơn nữa
Còn thừa dịp lúc cô không ở nhà. Nghĩ tới đây, mắt Tần Duyệt ùng ục quay vòng lên, tiểu tặc Trần Thương này rốt cuộc tới nhà mình làm gì?
Chẳng lẽ lại...
Là đến cầu hôn? ??
Nghĩ tới đây, trái tim nhỏ của Tần Duyệt bịch bịch nhảy loạn.
Kích động
Hưng phấn
Trần Thương sẽ nói thế nào?
Tần Duyệt ngồi trong phòng trực ban bắt đầu điên cuồng vắt óc suy nghĩ.
Càng nghĩ, Tần Duyệt càng nôn nóng bất an, tò mò chết mất thôi.
Nhưng mà, cô kinh ngạc phát hiện, mẹ nhà mình lại không cúp điện thoại
Nhất thời, trái tim Tần tiểu liếm bịch bịch nhảy loạn, có một loại cảm giác có tật giật mình
...
...
Sau khi Tần Hiếu Uyên mở cửa, Trần Thương mang không ít quà tới, là quà mà Lee Joon Gi và Cao n Thuận mang tới từ Hàn Quốc, tất cả đều là một chút mỹ phẩm bảo dưỡng làn da.
Nhưng mà, bao lớn bao nhỏ, nhìn không giống như là tặng mẹ vợ, cũng là... Thượng đẳng?
Tần Hiếu Uyên vội vàng bảo Trần Thương ngồi xuống.
Ký Như Vân nhìn thấy quà, cười tủm tỉm nói:
- Tiểu Trần, cháu xem cháu kìa, mang tới nhiều đồ như vậy, dì cũng không dùng đến
Trần Thương bất đắc dĩ cười nói:
- Dì, không sao ạ, những mặt nạ này cũng là một loại mỹ phẩm dưỡng da, thật ra viện trưởng Tần cũng có thể dùng.
Tần Hiếu Uyên nghe xong, nhất thời hiểu ra mọi chuyện
Tôi đã nói rồi
Tiểu tử này tuyệt đối sẽ không quên tôi, Tần Hiếu Uyên tôi đối đãi cậu ta tốt như vậy, cũng không thể lang tâm cẩu phế
Nhưng mà...
Luôn cảm thấy tặng mặt nạ cho đàn ông cứ sao ấy.
Ký Như Vân cười nói:
- Đã là ở nhà rồi còn gọi viện trưởng Tần gì nữa, gọi chú là được rồi, đúng không?
Lão Tần cười ha ha, tôi có quyền quyết định à? Còn không phải tôi để bà đưa ra quyết định?
Nhưng mà, còn phụ họa một tiếng, dù sao Trần Thương đang ở đây, không thể ném mặt mũi, ăn ngay nói thật:
- Đúng đúng đúng! Gọi chú là được rồi, gọi viện trưởng Tần nghe xa lạ quá.
Tần Hiếu Uyên lấy trà lâu năm của mình ra, pha một bình trà thật ngon, ba người ngồi trong phòng khách.
Tần Hiếu Uyên cười nói:
- Tiểu Trần, lần đầu tiên tới nhà nhỉ?
Trần Thương theo bản năng lắc đầu, dĩ nhiên không phải, Tần Duyệt đã mang anh tới vài lần, ngay cả rượu cũng đã uống qua
Nhưng mà vừa mới chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên biến sắc, nhất thời kịp phản ứng:
- Dạ! Đúng vậy, lần đầu tiên tới
Kém chút thì bị lộ tẩy
Trần Thương nhẹ nhàng thở ra...
Loại chuyện này sao có thể nói chứ?
Tần Duyệt ở bên kia cũng giật nảy mình, nói thầm một tiếng: Còn may là tiểu tử nhà anh thông minh
Mà Tần Hiếu Uyên và Ký Như Vân lại liếc nhau, luôn cảm thấy là lạ, hình như có gì đó không đúng...
Ký Như Vân cười nói:
- Lần này đã biết nhà rồi thì sau này thường tới nhà ngồi một chút, đồ trong nhà nhiều, chú của cháu, không có sở thích gì khác, chỉ ưa thích pha được rượu ngon trà ngon, lần sau đến nếm thử rượu ngon của ông ấy nhé.
Sau một phen nói chuyện khách sáo.
Trần Thương hít sâu một hơi, cảm thấy mình hẳn là nên ăn ngay nói thật
Nói thật, hôm nay đến, anh cũng phải lấy hết dũng khí để tới.
Anh cảm thấy, cũng không thể để Tần Duyệt người ta mở miệng trước?
Da mặt cô gái người ta mỏng, loại chuyện hôn nhân đại sự này nếu để người ta nói thì hơi quá phận
Đoạn thời gian trước ở căn hộ bên tân khu Hải An, Trần Thương cảm giác bản thân đã nghe được tiếng lòng của Tần Duyệt.
Tỉ mỉ nghĩ lại, có lẽ mình hẳn là nên suy nghĩ cho cả hai một chút.
Năm nay Trần Thương 28 tuổi.
Thế nhưng Tần Duyệt cũng sắp 29, đợi đến sang năm sẽ 30
Khi con gái vừa đến ba mươi, trong lòng sẽ nhiều lo lắng.
Trần Thương nghĩ tới nghĩ lui, không thể chờ đến lúc đó, anh cảm thấy, mình nên chủ động một chút, tới tận nhà để cầu hôn
Thế là, mới có chuyện ngày hôm nay.
Mỉm cười nhìn Ký Như Vân và Tần Hiếu Uyên.
Trần Thương hít sâu một hơi, nghiêm túc nói:
- Chú, dì, thật ra hôm nay cháu tới nhà là có một chuyện rất quan trọng muốn thương lượng kỹ càng với hai người.