Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 822: Thần Y Trần... Trần... Trần

Khi bac si mo hack full
Chương 822: Thần Y Trần... Trần... Trần
 

Sau khi ông lão đi vào, Trần Thương nhất thời nhíu mày, bởi vì dáng vẻ của ông rất đặc biệt, quan sát thì cảm giác không quá bình thường.

Vừa vặn Trần Thương nhìn thấy, nhất thời nhíu mày, trực tiếp nói:

- Lập tức mở máy phân tích khí máu! Mau chóng kiểm tra một chút.

Con trai của ông lão nhất thời nhíu mày:

- Bác sĩ, anh còn chưa khám gì cả đã cho tiến hành kiểm tra, có phải hơi không thích hợp hay không?

Câu nói này, trực tiếp khiến cái nhìn của mọi người xung quanh dành cho Trần Thương nhiều hơn mấy phần ý vị thâm trường.

Trần Thương lắc đầu, trực tiếp nói:

- Tình huống bây giờ của ông lão tương đối đặc biệt, có thể là suy hô hấp, có dấu hiệu tích tụ khí CO2, hiện tại mau chóng chẩn bệnh cho xong, sau đó kịp thời tiến hành điều trị.

Người đàn ông còn định nói gì đó thì con gái ông lão đã gật đầu nói:

- Bác sĩ, vậy thì làm phiền anh.

Trần Thương trực tiếp cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Dương Hiểu Minh, chủ nhiệm khoa hô hấp.

Sau đó nhìn người phụ nữ rồi nói:

- Sau khi làm kiểm tra xong, trực tiếp đến khoa hô hấp ở lầu 11, tìm chủ nhiệm Dương Hiểu Minh, anh ta là chuyên gia trong lĩnh vực hô hấp, tình huống của ông lão rất đặc biệt, tôi đoán là phải nằm viện.

Mặc dù người phụ nữ tò mò, nhưng... Vẫn hơi do dự rồi đồng ý.

Dù nói thế nào đi nữa, người ta cũng đã tìm chủ nhiệm cho mình.

Thế nhưng luôn cảm thấy là lạ, nhìn thoáng qua thôi đã có kết luận, có phải là quá sớm hay không?

Trần Thương lắc đầu, tiếp tục xem bệnh.

Ước chừng một giờ sau, người phụ nữ kia vội vàng chạy vào

- Chủ nhiệm Trần! Thực sự là quá cảm ơn anh, đúng là suy hô hấp, lại còn rất nghiêm trọng, chủ nhiệm Dương nói... Còn may không trì hoãn, cảm ơn anh

Giọng điệu của người phụ nữ cứng rắn nói xong, nhất thời khiến mọi người xung quanh bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

Như vậy cũng được?

Đây cũng quá thần tiên?

Hay là kẻ lừa gạt?

Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều một mặt hoài nghi nhìn Trần Thương đang khám bệnh ở bên trong.

Ngay cả Trình Hân cũng một mặt mờ mịt, bất đắc dĩ hỏi:

- Chủ nhiệm Trần, sao anh lại có thể nhìn ra được vậy?

Lúc này, các người bệnh xung quanh cũng cùng nhau tò mò lắng nghe.

Trần Thương thản nhiên nói:

- Suy hô hấp sẽ có các dấu hiệu, nhìn mọi người là biết chưa xem qua sách nội khoa.

- Nét mặt của họ rất đặc biệt, sưng phù, hô hấp khó khăn, gấp rút, hai mắt sáng ngời có thần... Sau này mọi người phải ghi nhớ một câu: Ánh mắt long lanh như nước, suy hô hấp, tích tụ dịch CO2

Anh vừa nói xong, mắt Trình Hân và Giang Đào nhất thời sáng lên, đây cũng quá trâu bò

Mà chuyện này, trực tiếp cũng lấy được sự tin tưởng của các người bệnh khác đến khám bệnh, dù sao khi có sự tín nhiệm với bác sĩ thì mới có thể khám bệnh thuận lợi mà

Sau đó một bà lão ngồi trước mặt Trần Thương, đưa tay ra, bất đắc dĩ cười nói:

- Bác sĩ, cậu quá thần kỳ! Cậu cảm thấy tôi bị bệnh gì?

Các người bệnh ở xung quanh cũng bất đắc dĩ cười ha hả.

Đây không phải ồn ào đâu mà

Trần Thương cũng không để ý, nhìn bà, bất đắc dĩ cười nói:

- Cường giáp đúng không?

Lời này vừa nói, nhất thời khiến bà trợn tròn mắt

- Bác sĩ, cậu thật quá thần kỳ? Cái này cũng có thể à?

Người bệnh ở xung quanh và Trình Hân đều trừng to mắt, nhìn người phụ nữ, thấy thế nào cũng nhìn không ra nổi?

Đây chẳng lẽ trên mặt còn viết rõ tên bệnh?

Dì kia càng một mặt hoài nghi nói:

- Bác sĩ, chúng ta có quen biết hay không?

Trần Thương xấu hổ cười một tiếng:

- Tôi biết bệnh của bác, nhưng không nhận ra bác

Dì đó nhất thời tò mò.

Những người khác cũng đang chờ lời giải thích của Trần Thương.

Họ chợt phát hiện, khi chủ nhiệm Trần này khám bệnh, so với xem phim còn kích thích hơn

Trần Thương nhìn Giang Đào và Trình Hân, nói:

- Hai người tới nhìn một chút, người bệnh này là một điển hình, sau đó hai người hãy ghi nhớ một câu, nhìn một đôi mắt quẫn quẫn có thần, duỗi ra một đôi tay ấm áp mà ẩm ướt, khả năng đây chính là cường giáp.

- Hãy nhìn con mắt đi, hai mắt nhô ra, tình trạng tuyến giáp rõ ràng sưng to lên, Trình Hân cô đưa bác ấy đi kiểm tra tình trạng tuyến giáp đi.

- Kiểu người bệnh này, phổ biến là bướu giáp lớn, sợ nóng, nhiều mồ hôi. Khi khám bệnh, phải chú ý mỗi chi tiết nhỏ

Trần Thương nói xong, nhất thời khiến mọi người hoàn toàn hiểu ra.

- Quá thần kỳ

- Đúng, chủ nhiệm Trần này thật sự là thần y

- Phí đăng ký năm đồng quá đáng giá

- Quá hay! Đúng, màn trình diễn quá đặc sắc

-...

Trần Thương bất đắc dĩ, nghe thấy mấy lời bên tai, bất đắc dĩ nói thâm: Mấy người đến xem phim à?

- Tất cả mọi người ở cửa ra vào nghỉ ngơi một hồi, trong phòng khám bệnh không nên có quá nhiều người, ảnh hưởng người khác khám bệnh

Mọi người nghe xong, luyến tiếc không nguôi đi ra ngoài.

Lúc này, phòng khám bệnh mới yên tĩnh lại.

Tới khi gần bảy giờ, Trình Hân bất đắc dĩ duỗi lưng một cái, thật mệt mỏi

Cả buổi chiều hôm nay, quá mệt mỏi

Nhìn thoáng qua Trần Thương, trong mắt Trình Hân tràn đầy rung động.

Trần Thương này quá trâu bò

Kinh nghiệm phong phú, kỹ thuật thành thạo, anh sẽ không phải học thuộc lòng các cuốn sách rồi đó chứ?

Mỗi một chi tiết nhỏ đều có thể nắm vững.

Đây quả thực là một người thần kỳ nha.

Ròng rã một buổi chiều, gần 40 người bệnh, bận đến hơn bảy giờ mới kết thúc.

Đây phải lợi hại cỡ nào?

Nhưng mà học được không ít

Dù sao tuổi của Trần Thương và các cô cũng không kém nhiều, rất nhiều điểm khá giống nhau, đặc biệt là những lời thú vị kia, học thật rất thuận tiện.

Cái gì mà mắt sưng phù, hai mắt uông uông, cân nhắc tới suy hô hấp tích tụ dịch CO2...

Buổi chiều hôm nay, hai người đều được gia tăng kiến thức

Khi mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, lúc này, có người phụ nữ đi tới, tuổi không lớn lắm, chỉ mới hơn ba mươi.

Có chút gấp gáp và bối rối.

Sau khi chạy vào, nghi ngờ nhìn thoáng qua Trần Thương:

- Bác sĩ, ở đây khám Phổ ngoại không?

Trần Thương gật đầu:

- Sao vậy?

Cô gái xấu hổ nói:

- Tôi... Tới chậm, hiện tại không thể đăng ký, có thể giúp tôi khám một chút không? Tôi trả phí đăng kí cho anh.

Trần Thương cười nói:

- Không có gì, cô ngồi xuống đi, cô không thoải mái chỗ nào?

Khuôn mặt cô ta hơi khó chịu, chỉ vào ngực bên trái:

- Chỗ này của tôi bị nhiễm trùng, có vết loét, hai ngày này còn phát sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì

- Tôi uống hai ngày thuốc kháng sinh nhưng một chút tác dụng cũng không có! Nên khi tan việc tôi mới tới đây để khám thử một chút.

Trần Thương nhíu mày:

- Cô để tôi xem vết thương một chút xem như thế nào?

Cô gái gật đầu, cũng không có gì xấu hổ, trong phòng chỉ có ba người, đều là bác sĩ, còn có một cô gái, cái này cũng không có gì.

Dù sao, bệnh không kị bác sĩ cơ mà?

Hơn nữa, dù sao cũng đã là phụ nữ đã kết hôn, không giống nhau.

Vừa nói chuyện cô vừa kéo ra khoá kéo áo lông...

Trần Thương phát hiện ở phía nếp uốn bên dưới ở gần ngực có một cái mụn mẩn đỏ nhỏ và đầu châm các vết loét lớn nhỏ hơi đen mà thôi.

Trần Thương đè lên:

- Đau không?

Cô ta lắc đầu:

- Không đau.

Trần Thương suy nghĩ có phải do đã dùng thuốc kháng sinh hay không?

Hoặc là dùng một chút thuốc trị loét da?

Trần Thương do dự một chút, người bệnh có một cái mẩn mụn đỏ nhỏ như vậy mà dẫn đến bị viêm loét cũng không đến mức gây ra nhiều lần phát sốt

Bỗng Trần Thương sững sờ

Liệu có phải là bệnh truyền nhiễm hay không?

Dù sao, khi được học về bệnh truyền nhiễm, đối với nguyên nhân không rõ gây ra phát sốt thì phải nghĩ đến khả năng đó là bệnh truyền nhiễm

Nghĩ tới đây, Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:

- Trước đây cô có từng bị bệnh truyền nhiễm gì chưa? Hoặc là nơi này... Bị muỗi đốt hay không?

Cô ta sững sờ:

- Bệnh truyền nhiễm? Không có

- Tôi cũng không biết từng bị đốt hay không, dù sao nơi này cũng kín đáo, không có chú ý tới, nhưng cũng không bài trừ loại khả năng này

Trần Thương bất đắc dĩ hỏi:

- Cô làm công việc gì?

Cô ta nói:

- Tôi là người chăm sóc cây cảnh, làm ở vườn hoa Vân Lâm ở phía đông nam.

Hai mắt Trần Thương nhất thời sáng lên

Đáp án vô cùng sống động

Bình Luận (0)
Comment