Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 820 - Chương 821: Ý Thức Của Sinh Viên

Khi bac si mo hack full
Chương 821: Ý Thức Của SInh Viên
 

Chủ nhiệm khoa người bệnh thường rất nhiều, rất nhiều người đăng ký, trong khi các chủ nhiệm khác thì tương đối ít.

Đó là bởi vì phòng khám ngoại trú có quan hệ “lợi ích” với chủ nhiệm khoa, đương nhiên cũng có sắp xếp của bệnh viện.

Nhưng trên cơ bản đây là một đạo lí.

Nhưng.... thật sự mà nói, thời gian lâu dài, mọi người sẽ hình thành một vòng tròn, gặp nhiều người bệnh hơn, kiến thức rộng rãi hơn, trình độ cũng đi lên.

Lại thêm, chủ nhiệm khoa cũng là người hưởng nhiều tài nguyên nhất trong khoa, ngày thường tham gia các cuộc trao đổi học thuật lớn nhỏ, như thế nên trình độ của người ta tự nhiên cũng sẽ càng lên cao.

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao ai cũng muốn làm chủ nhiệm khoa.

Nhưng bây giờ bác sĩ trẻ tuổi có thực lực cũng không ít, lòng cầu tiến rất mạnh, thực lực cũng rất tốt, mấu chốt là kiên nhẫn.

Anh muốn tìm chủ nhiệm khoa, chắc chắn sẽ là nói vài ba câu rồi đuổi khéo, dù sao cũng có quá nhiều người bệnh.

Nhưng nếu anh muốn tìm một bác sĩ giỏi, không nhiều người bệnh, trình độ tốt, người trẻ tuổi kiên nhẫn, thực tế như thế thì hiệu quả tốt hơn nhiều.

Vì thế cũng khuyên mọi người không nên mù quáng mà nhất quyết phải tìm chủ nhiệm.

Bệnh nhẹ tìm tiểu bác sĩ, bệnh khó phức tạp thì tìm chuyên gia.

...

...

Trần Thương nghe lời nói của Lưu Ngọc, đoán chừng buổi chiều có đến 2-3 chục người bệnh.

Nhất thời Trần Thương hơi kì vọng

Người được anh chẩn đoán ung thư tuyến giáp lần trước, trực tiếp đóng góp 3000 kinh nghiệm cho Trần Thương.

Cứ như vậy, khám bệnh thật sự là một phó bản không tệ.

Nghĩ đến đây, Trần Thương hơi kích động.

Cho đến bây giờ, Trần Thương cũng xem như là đã tìm ra yếu tố cốt lõi của hệ thống, là bản thân cứu người càng nhiều, giúp đỡ càng nhiều người bệnh, sẽ càng nhận được nhiều phần thưởng phong phú.

Nói thẳng ra, bản thân cứu người thì sẽ càng mạnh lên

Trở lại trong khoa, các bác sĩ đều đang làm việc, các học sinh thực tập thì đang ngồi.

Thật ra, bộ phân nào cũng có hiện tượng, ghế nhựa trong văn phòng thực sự là đặc biệt chuẩn bị cho học sinh thực tập đào tạo chính quy.

Bác sĩ bận bịu đến nỗi chân không chạm đất, cơ bản là không có thời gian để ngồi.

Mà các học sinh thực tập đến thì tự tìm chỗ ngồi, cầm quyển sách rồi ngồi đó xem.

Nếu không thì cũng quang minh chính đại chơi điện thoại.

Các bác sĩ cũng lười quản, dù sao cũng không ai làm gì phiền phức, học tập là dựa vào tự giác, các bác sĩ cũng không phải là cha mẹ mà cầm cây bắt ép anh học tập.

Tất nhiên, đây chỉ là một phần, có rất nhiều người vẫn chạy tới chạy lui để thay băng, tiếp người bệnh gì đó, khá bận rộn.

Lúc này, vừa vặn một người bệnh đi vào.

Nhìn học sinh ở cửa, thận trọng hỏi:

- Bác sĩ, cái kia... thuốc của tôi thế nào vẫn chưa có?

Học sinh kia nhìn cũng không thèm nhìn người bệnh, trực tiếp thuần thục nói ra một câu:

- Không biết, tôi là học sinh, đến mà hỏi bác sĩ.

Ừm, cũng không có gì sai.

Đây là hành vi của đa số học sinh.

Trần Thương nhìn thấy vậy, không nhịn được lắc đầu, lúc này Trình Hân vẫn tương đối tích cực, hỏi:

- Bác nằm ở giường số bao nhiêu, để con hỏi giúp bác.

Thật ra, đại đa số, rất nhiều thực tập sinh y khoa vẫn xem mình như là một học sinh đi làm.

Mà không phải là bác sĩ

Chân chính sau khi bọn họ tiếp xúc đến lâm sàng mới sẽ phát hiện, thật ra, lúc trước thực tập thì những kinh nghiệm kia thật là vô cùng quan trọng, mà còn chờ trên bọn họ lên lớp sẽ không ai dạy cho họ, bởi vì lúc đó anh đã là bác sĩ.

Tình huống như vậy chỉ có một kết quả, gặp người bệnh anh muốn cứu thì không thể làm gì, hận lúc trước sao không học nhiều thêm một chút.

Trần Thương cũng không nói gì, dù sao người đều là như thế.

Từ Tùng Tùng đã sớm hết khoá, hiện tại Trần Thương là chủ nhiệm, cũng không người trực tiếp đi theo.

Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Thương trực tiếp nói:

- Trình Hân, còn có đồng học kia, hai người các cậu buổi chiều đi với tôi đến phòng khám bệnh.

Trần Thương chỉ người trẻ tuổi đang chạy tới chạy lui, bận trước bận sau nói.

Nghe Trần Thương vậy, học sinh kia lập tức vui mừng.

Nhưng mà...

Mà các học sinh ngồi trên ghế thì vẫn nhắm mắt làm ngơ không thèm quan tâm, trong mắt bọn họ, ai thích làm gì thì làm, mình làm tốt công việc mình là được rồi.

Thậm chí cảm thấy phải bị kéo đi là làm lao động không công, nơi đó có thể dễ chịu tự tại như ngồi đây chơi điện thoại không, đến giờ tan tầm, tối về... Ăn chút gì?

Thật ra đây chính là lựa chọn và cơ hội.

Cơ hội là cho người có chuẩn bị.

Khi cơ hội tới, có nhiều lựa chọn, nhưng có ít người hoàn toàn không có cơ hội lựa chọn.

Trần Thương dẫn bọn họ đi phòng khám bệnh, đối với bọn họ mà nói là có thể học được rất nhiều thứ.

Còn như những học sinh khoa Y mà thích ngồi không kia, Trần Thương không phải phê bình nhưng cũng không nói thêm cái gì, hiện tại nói cái gì đều vô dụng.

Trình Hân sững sờ, nhìn thoáng qua Trần Thương, hơi hăng hái nhẹ gật đầu.

Đối với người chủ nhiệm học cùng lớp này của mình, nàng vẫn rất bội phục.

Phòng khám bệnh là nơi thể hiện một trình độ của một bác sĩ, thông qua điều kiện và thời gian có hạn tiến hành chẩn bệnh, sau đó cho người bệnh một phương án trị liệu và đề nghị thích hợp.

Đây chính là bác sĩ phòng khám bệnh phải làm.

Mắt của một học sinh khác cũng sáng lên:

- Vâng, chủ nhiệm Trần.

Trên đường đi đến phòng khám bệnh, Trần Thương hỏi:

- Cậu tên là gì?

Người con trai ngượng ngùng cười nói:

- Tôi tên là Giang Đào, làm ở khoa cấp cứu trong bệnh viện huyện Vạn An, ra ngoài bồi dưỡng.

Trần Thương gật đầu cười.

Loại bác sĩ đã tham gia công tác rồi ra bồi dưỡng học tập này thường rất nhiệt tình.

Trần Thương nhẹ gật đầu:

- Ừm, vậy sau này anh đi theo tôi đi, tham gia phẫu thuật và kiểm tra phòng khám bệnh.

Giang Đào nghe xong, lập tức mặt mũi tràn đầy vui mừng:

- Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Trần.

Trong khi nói chuyện, ba người đã tới cửa phòng khám bệnh, lập tức phát hiện ở cửa tất cả đều là người.

Trần Thương lập tức sửng sốt.

Cái này chẳng lẽ đều là người bệnh của mình à?

Nghĩ tới đây, Trần Thương mở cửa, bật máy tính lên, lập tức một đám người bắt đầu chen lên.

Trần Thương lập tức vui mừng, quả nhiên đều là người bệnh của mình, cười một cái nói:

- Tiểu Giang, anh duy trì trật tự.

Hai người gật đầu, công việc khám bệnh bắt đầu.

Lúc này, Trần Thương mới thật cảm giác được nỗi khổ cực của Tần Hiếu Uyên

Tần Hiếu Uyên mỗi ngày nhận 100 người bệnh, từ 7 giờ sáng đến hai giờ chiều.

Trong mấy phút phải chẩn bệnh rõ ràng cho người bệnh, nếu không có đủ thực lực và kinh nghiệm, thật rất khó làm được

Cả buổi chiều, đầu óc Trần Thương điên cuồng xoay chuyển.

Anh phải suy nghĩ đến mỗi một người bệnh. Trần Thương là bác sĩ khoa cấp cứu, lúc ấy viết là ngoại khoa tạp bệnh, cho nên có đủ kiểu người bệnh tới, phải chẩn bệnh chuẩn xác, cần phải có trình độ và năng lực.

Ngay lúc này, một ông lão đứng ở cửa ra vào cảm giác rất không thoải mái, đứng ở cửa hô hấp dồn dập.

Trình Hân thấy ông lão không thoải mái, nhanh chóng cho dừng gọi tên, trực tiếp dẫn ông vào.

Ông ấy không tới một mình, xem ra đã khoảng bảy tám chục tuổi, tóc đã rụng hết, cả người gầy khọm

Con trai, con gái đều đi theo bên cạnh chăm sóc.

Bình Luận (0)
Comment