Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 819 - Chương 820: Hắc Hắc Hắc Hắc

Khi bac si mo hack full
Chương 820: Hắc Hắc Hắc Hắc
 

Trần Thương không nói nên lời, cô gái này còn có thể làm gì khác ngoài gật đầu và lắc đầu à?

Trình Hân một mặt nghĩ: Tôi khám phụ khoa, tôi tự tin...

Vương Dũng nhìn thấy gân xanh của anh nổi lên, lấy ra một cây bút viết nhanh “tràn khí màng phổi” lên giấy

Trình Hân nhận ra:

- Ôi! Tràn khí màng phổi.

- Đúng! Tràn khí màng phổi, màu đen là không khí, tôi không thể nhìn thấy kết cấu của phổi vì nó bị không khí đè ép...

Có một khoảng chân không giữa phổi và màng phổi.

Hít vào và thở ra, phổi sẽ tự giãn nở và co lại.

Tuy nhiên, nếu có nhiều không khí trong buồng chân không này thì môi trường chân không ban đầu sẽ có áp suất, lúc này không khí sẽ ép phổi, phổi không thể hoàn thành tuần hoàn thở bình thường, tự nhiên thở trở nên khó khăn, đây là tình trạng tràn khí màng phổi.

Trần thương tiếp tục hỏi:

- Xử lý thế nào?

Lúc này Trình Hân mới nói:

- Đưa ống thông vào lồng ngực, dẫn hơi ra

Trần Thương bất lực, đây đều là những người anh đã dạy, đám người này luyện kỹ năng thực tiễn, lúc đầu anh đã giảng dạy rất kỹ… hiện tại chớp mắt lại quên

Thật bất lực...

Không nói nữa, anh quay qua hỏi người bệnh:

- Hôm nay bác cảm thấy thế nào?

Bác gái mỉm cười:

- Đã tốt hơn nhiều rồi.

Trần Thương quay đầu nhìn mọi người, lắc đầu nói:

- Bệnh tràn khí màng phổi thực ra là một căn bệnh nguy cấp nặng, đặc biệt có thể trực tiếp nguy hiểm đến tính mạng.

- Ở khoa cấp cứu, tôi không cần mọi người học nhiều thứ cao siêu, nhưng đối với những người bệnh nguy hiểm, các anh chị phải hiểu rằng sẽ không được hoảng loạng không biết làm gì vào lúc khẩn cấp.

- Năm ngoái tôi có gặp một người bệnh, lúc đang ăn cơm trưa thì đột nhiên có một người đàn ông khó thở ngã xuống đất, thở khó khăn, khi thấy khoang ngực sưng to, không rõ ràng lắm chỗ khoang liên sườn, tôi đã cầm cây bút trên tay chọc thủng lồng ngực, sau đó người bệnh mới dịu đi.

- Tình hình lúc đó rất nguy kịch, nếu không lập tức đâm rách lồng ngực, đưa đến bệnh viện đoán chừng cũng không kịp

Anh nhìn nhóm học sinh xung quanh rồi nhìn cây bút trong túi áo trước ngực mình.

Nghi ngờ, không biết họ có thể nghe ra điểm quan trọng! !

- Tất nhiên, tôi không chỉ cho mọi người rằng cơn khó thở chỉ cần dùng bút chọc vào là được. Điều tôi muốn nói với các anh chị rằng khi nguy cấp, các anh các chị phải học được cách sơ cứu cơ bản.

Sau vòng kiểm tra, Trần Thương nhìn Trình Hân không khỏi mỉm cười:

- Lần sau cô không được phép quay tài liệu

Cô đỏ bừng mặt:

- Tôi là một bác sĩ phụ khoa

Anh càng không nhịn được nói:

- Bác sĩ phụ khoa thì sao? Tôi là bác sĩ cấp cứu và còn có thể đỡ đẻ nữa đó

Cô cong môi:

- Cắt, đồ khoác lác

Trần Thương cười không giải thích.

Ông Trần nghi ngờ nói:

- Tiểu Trần, lần trước cậu dùng bút chọc vào à? Sao tôi nhớ hình như là tôi thì phải?

Anh ngượng ngùng cười:

- Thật ra, thầy Trần à, đó không phải vấn đề, trọng tâm là việc đâm vào

......

......

Cấp cứu bận rộn cả sáng, giữa trưa khi tan ca, Trần Thương đoán Tần Duyệt cũng đã thức dậy rồi?

Gọi điện thoại hẹn cô ấy đi ăn cơm.

Khi Tần Duyệt xuống lầu, vẻ mặt tràn ngập thanh xuân.

- Cho anh nghe một tin tốt

Trần Thương sửng sốt:

- Tin tốt gì?

Tần Duyệt lắc đầu:

- Anh mua cho em một cốc trà sữa, em sẽ cho anh biết

Anh mỉm cười kéo cô về phía con phố bên trên.

Giờ trưa người đông đúc, Trần Thương và Tần Duyệt tay trong tay đi trên đường, điều này tự nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người,

Nhân viên bệnh viện nhìn thấy anh với cô cũng không khỏi vui vẻ trêu ghẹo.

Dù sao mấy ngày nay Trần Thương và Tần Duyệt cũng rất thản nhiên.

Họ sắp đính hôn, vậy còn cần ngại ngùng chuyện gì nữa?

Đang nói chuyện, anh nhét vào tay Tần Nguyệt một ly trà sữa nồng ấm:

- Nói đi, tin vui gì?

Đôi mắt cười của cô nheo lại:

- Chúng ta có thể tiết kiệm tiền thuê nhà

Anh kinh ngạc:

- Ý em là? Bố mẹ đã đồng ý hai chúng ta sống chung?

Tần Duyệt cười gật đầu:

- Không chỉ có cái này

Trần Thương đột nhiên tò mò:

- Còn có nữa à?

Cô nhón chân, kề bên tai anh nói nhỏ:

- Ba mẹ muốn mua nhà cho chúng ta ở trong thành phố

Ngay khi những lời này nói, anh lập tức sững sờ

- Thật à?

Tần Duyệt vui vẻ nghịch tuyết trên đường:

- Đương nhiên là thật

- Tối qua đi ngủ trễ, bước qua phòng khách lén nghe thấy ba mẹ thì thầm, cẩn thận nghe ngóng, lúc ba mẹ đang tính toán tiền... Em nghe ba nói mua một căn nhỏ cho hai đứa ở thành phố

Trần Thương ngẩn người trong giây lát.

Mình...

Không phải mình làm mắt mặt, thay thế tư tưởng của bố vợ à?

Tại sao...

Sao lại vô tình trở thành một nắm cơm mềm rồi?

Nhưng mà, cảm giác này thật thoải mái

Chỉ hơi xấu hổ chút thôi

Hắc hắc hắc hắc...

Chà! Chẳng ý tứ ỳ cả

......

......

Khám bệnh buổi chiều, Trần Thương do dự hơn nửa ngày cũng không muốn đi

Đang nghĩ tìm người qua giữ cửa là được rồi.

Dù sao cả một buổi chiều cũng không có người bệnh, lãng phí thời gian

Nói cách khác, dù sao bây giờ cũng là dưới một người, trên nhiều người, cử mấy thực tập sinh qua cũng xem như là một việc tốt.

Thế nhưng, còn chưa tới bệnh viện, chủ nhiệm Lưu Ngọc của phòng khám ngoại trú đã đích thân gọi điện đến.

- Alo... chủ nhiệm Trần, lúc đầu tuần mở cuộc họp, tôi không có sắp xếp, hôm nay tôi đắc biệt nói với phòng đăng ký, sắp xếp thêm người bệnh cho cậu.

Trần Thương nghe xong, nhất thời sửng sốt:

- Đây.... cảm ơn ông, chủ nhiệm Lưu, thực sự làm phiền ông rồi.

Lưu Ngọc mỉm cười:

- Khách sao, khách sáo rồi, cậu bây giờ nói thế nào cũng là chủ nhiệm khoa cấp cứu của chúng ta, không có người bệnh thì sao được.

- Chủ nhiệm Trần, cậu làm việc của cậu đi, tôi cũng không cùng cậu nói chuyện nữa, à đúng rồi.... lúc buổi chiều ra ngoài xem bệnh, cậu hãy dẫn theo vài thực tập sinh để giúp đỡ, tôi sợ cậu một mình bận rộn không qua được.

Lưu Ngọc sắp xếp rất chu toàn, nhìn ra được là một người có lòng

Cúp điện thoại, Trần Thương không nhịn được cười.

Đối với ân tình bán đứng bản thân này của Lưu Ngọc, nói thật thì vẫn tương đối cảm ơn.

Người ta không cho chính là không cho, mà cho rồi thì thật sự là một ân tình không nhỏ.

Dù sao cái nghề bác sĩ này, danh dự là vô cùng quan trọng, cho dù bạn có bản lĩnh bằng trời đi chăng nữa, mà không có người bệnh, thì vẫn như thường cũng không phát huy được bản lĩnh.

Danh dự này là dựa vào người bệnh truyền miệng, truyền đi.

Lấy một ví dụ, bác sĩ Trần và bác sĩ Lý đều ưu tú như nhau, xác suất chữa trị thành công đều là 70%.

Nhưng mà nếu như bác sĩ Trần một ngày 10 người bệnh, còn bác sĩ Lý lại tới 50 người bệnh.

Chỉ cần thời gian 2 năm, trình độ, thân phận, địa vị, sự ảnh hưởng... của hai người này, chính là khác nhau một trời một vực.

Đây chính là vấn đề.

Thật ra, nhìn như phòng khám ngoại trú không có quyền lợi gì lớn, thường ngày chủ yếu là cung cấp phục vụ cho người bệnh ngoại trú.

Nhưng cái ngành này thường là đăng ký chung với văn phòng.

Rất nhiều người bệnh đến khám bệnh, nhưng không biết gọi bác sĩ nào, trước cửa sổ họ sẽ hỏi bạn khám khoa nào, bị bệnh gì, tiếp đó sẽ giới thiệu bác sĩ cho bạn.

Đây thật ra cũng là một quy tắc ngầm của bệnh viện

Vì thế khi mọi người khám bệnh, nếu như bản thân biết bác sĩ tài giỏi, chắc chắn phải nói thẳng là ai, chứ không phải nói là khoa nào đó.

Như vậy rất nhiều người bệnh sẽ bị dẫn lưu.

Đây cũng là lí do vì sao khi anh đi bệnh viện sẽ phát hiện một hiện tượng kì lạ.

Bình Luận (0)
Comment