Nói đến đây, khuôn mặt Ký Như Vân bỗng nhiên vui mừng nói:
- Đúng rồi, lúc mẹ làm việc ở đơn vị, luôn nghe các cô gái trẻ ở đơn vị nói tới Trần Thương.
- Nói giới chỉnh hình An Dương chúng ta có một đại lão đỉnh cấp, đại sư chỉnh hình cấp thế giới.
- Đại sư chỉnh hình này không nhìn tiền, chỉ nhìn duyên phận
- Cho dù là những người có tiền tìm tới cửa, người ta cũng không để ý không hỏi, nếu không phải lần trước họ quyên tiền góp hơn trăm vạn, người ta mới chỉnh hình cho họ.
Bỗng nhiên Ký Như Vân mặt mũi tràn đầy hưng phấn nói:
- Lúc ấy nghe thấy họ nói chuyện phiếm, trong lòng mẹ đắc ý.
- Mẹ chính là mẹ vợ của Tiểu Trần người ta, mẹ còn không phải là muốn chỉnh sửa cái gì, chỉnh sửa lúc nào à?
Nói đến đây, Ký Như Vân tự hào vô cùng.
So với nói tới chồng mình Tần Hiếu Uyên là viện trưởng Tỉnh Nhị Viện còn vô cùng có mặt mũi hơn.
Điều này làm cho ông Tần hơi ghen ghét
Cái tên tiểu tử hỗn láo này, cướp con gái của tôi coi như xong, tôi có thể nhịn.
Hiện tại vợ tôi cũng hướng về cậu, cái này hơi quá phận rồi đấy
Ký Như Vân càng nghĩ càng là hưng phấn, quả thực không nhẫn nại được, ngồi dậy nói với Tần Duyệt:
- Duyệt Duyệt, nhanh gọi điện thoại cho tiểu Trần, xem thằng bé hai ngày này có thời gian hay không, mẹ muốn xóa nếp nhăn! Mẹ muốn vi chỉnh! Mẹ muốn làm người phụ nữ năm mươi tuổi xinh đẹp nhất
- Con nói mẹ cũng là ngốc, trông coi một tài nguyên như thế không biết dùng, quá ngu
Tần Duyệt nhìn dáng vẻ của mẹ, như đứa bé vậy, bất đắc dĩ dở khóc dở cười bấm gọi Trần Thương, trực tiếp đưa cho Ký Như Vân:
- Mẹ tự nói đi.
Ký Như Vân lườm Tần Duyệt một cái:
- Mẹ nói thì mẹ nói.
Điện thoại kết nối, Ký Như Vân trực tiếp nói:
- Tiểu Trần, là dì đây, dì có một việc muốn hỏi thăm cháu
- Sáng ngày kia cháu có thời gian không? Dì muốn làm một lần xóa nếp nhăn trên mặt, ừm
Trần Thương cười nói:
- Được, dì lúc nào cũng được, như vậy đi, ngày mai cháu lái xe tới đón, chúng ta cùng đi bệnh viện chỉnh hình.
Ký Như Vân nghe xong, nhất thời vui mừng.
Con rể này tốt
Càng xem càng vui vẻ
Quả quyết đồng ý.
Cúp điện thoại, đột nhiên Ký Như Vân hỏi:
- Đúng rồi, quên hỏi bao nhiêu tiền
Tần Duyệt dở khóc dở cười nói:
- Mẹ! Mẹ cho anh ấy tiền, nói như thể anh ấy dám lấy vậy...
Ký Như Vân híp mắt:
- Có cái gì không thể đòi, dù sao đều là tay trái cho tay phải, hình thức mà thôi.
Tần Hiếu Uyên nghe xong, nhất thời cảm giác trái tim xiết chặt
Làm sao lại là tay trái cho tay phải
Chuẩn xác chút nói phải là từ tay của tôi đến tay con rể của bà
Tần Hiếu Uyên nhìn hai mẹ con, nhất thời một cỗ tràn đầy bi thương chạy lên não.
Tôi sao lại khổ như thế?
Tiểu áo bông hắc tâm thì hắc tâm đi, cho dù là lỗ rách tôi cũng nhịn, dù sao sớm muộn cũng phải xuất giá mà thôi.
Thế nhưng...
Vợ à, bà cùng với ai là một lòng bà quên rồi à?
Hai ta mới là phu thê cả đời tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Khi bà lừa tôi, chẳng lẽ trong lòng không đau một chút xíu nào à?
Nghĩ tới đây, ông Tần không hiểu thở dài.
Mua nhà thủ đô?
Mua cái rắm...
Đoán chừng không cần đến thời gian nửa năm, tiền phòng đã bị một đôi mẹ con bại gia nhét vào trong tay Trần Thương.
Ông Tần càng nghĩ càng cảm giác khó chịu.
...
...
Ngày thứ hai, Trần Thương rời giường thật sớm, quyết định đi xum xoe mẹ vợ
Thế là lái Panamera mua bữa sáng ở cửa hàng ăn sáng, đưa đến trong nhà Tần Duyệt.
Ký Như Vân mở cửa xong, nhìn thấy bữa sáng của Trần Thương, nhất thời mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
Chẳng qua là... chẳng biết tại sao, Trần Thương nhìn viện trưởng Tần hình như hơi không vui.
Trần Thương nhỏ giọng hỏi Tần Duyệt:
- Cha em... Còn có bệnh rời giường tức giận hả? Sao anh thấy chú không quá vui vẻ?
Ông Tần vừa vặn nghe thấy, nhất thời tức giận cảm giác huyết áp có chút không ổn định
Mẹ nó, cậu tên tiểu tử hỗn láo này, cậu mới có bệnh rời giường tức giận
Tối hôm qua ngủ một giấc, vợ tôi nằm mơ nói chuyện hoang đường đều là đang nói về cậu, nói xong còn cười lên.
Điều này làm cho trong lòng Tần Hiếu Uyên ghen tuông tăng nhiều
Ký Như Vân nhìn tào phở ông Tần uống vào, tò mò hỏi:
- Ông Tần, ông không thả dấm hả?
Ông Tần không mặn không nhạt nói câu:
- Đủ chua rồi
...
...
Sau khi xuống lầu, Trần Thương nhìn Tần Hiếu Uyên nói:
- Viện trưởng Tần, chú lái xe? Hay là cháu lái xe?
Một đoàn người nhìn Magotan đời cũ và Porsche Panamera, hình như lựa chọn không phải rất khó?
Không có xảy ra bất kỳ cái gì ngoài ý muốn, Trần Thương cầm lái, ông Tần ngồi ở tay lái phụ, Ký Như Vân và Tần Duyệt ngồi ở phía sau.
Trên đường đi, Ký Như Vân đều đang tán thưởng.
- Porsche đúng là không tầm thường, thật là thoải mái
- Tôi thật không ngờ có một ngày mình có thể ngồi lên loại xe sang trọng này.
Thật ra, không phải mua không nổi, mà là gia đình như vậy không thích hợp mua xe như này.
Quá lộ liễu.
Một người là công chức quốc gia, một người là viện trưởng bệnh viện công.
Nếu thật là lái Porsche ra đường, phía sau không chừng bao nhiêu người ao ước ghen ghét, kiếm chuyện chơi.
Có điều...
Trần Thương hiện tại lái không có vấn đề
Người ta hiện tại một ca phẫu thuật đã là một chiếc xe, đây căn bản không khoa trương.
Ký Như Vân ngồi ở phía trên rất có cảm giác cây ngay không sợ chết đứng.
Ông Tần còn đang nhắm mắt dưỡng thần, thuyết phục chính mình.
Muốn để chính mình cố gắng thích ứng loại cảm giác này.
Nhưng...
Ông Tần nhìn Trần Thương lái xe, nhất thời chợt hiểu ra.
Đúng
Chính mình ghen gì với con rể chứ?
Xe tốt lại có thể thế nào?
Còn không phải tự mình làm tài xế à?
Ông Tần cảm thấy mình hẳn là chuyển đổi một chút tư duy, người phải có tinh thần AQ.
Đang lúc nói chuyện, mấy người đã đến bệnh viện chỉnh hình Chí Tân.
Xe ngừng xong, một đoàn người tiến vào bệnh viện.
Nhất thời tất cả các y tá đứng dậy:
- Chào buổi sáng, bác sĩ Trần
Sau khi Tần Hiếu Uyên tiến đến, nhất thời ánh mắt sáng lên.
Cái này... Phong cảnh không tệ
Mà Tần Duyệt thì là con mắt co rụt lại.
Cái hoàn cảnh này, đối với mình quá bất lợi...
Từ Nhu đi tới đưa áo blouse trắng qua cho Trần Thương:
- Chào buổi sáng, bác sĩ Trần.
Trần Thương cười nói:
- Đây là dì của tôi, hôm qua tôi nói với cô, mau chóng sắp xếp làm phẫu thuật.
Từ Nhu cười nói:
- Mời tới bên này.
Đang lúc nói chuyện mang theo mọi người tới văn phòng.
Trần Thương cười hỏi:
- Dì, dì muốn làm phẫu thuật gì?
- Là xóa nếp nhăn đơn thuần, hay là thêm một số vi chỉnh.
- Đúng rồi, quản lý Từ, cô giới thiệu thật tốt cho dì tôi một chút, chúng ta chỗ này làm đặc thù hộ lý gì, tôi đi nhà vệ sinh trước.
Trần Thương sau khi đi ra ngoài, Ký Như Vân đột nhiên hỏi:
- Quản lý Từ, chúng ta chỗ này có sản phẩm tương đối tốt gì hoặc là hộ lý giới thiệu cho tôi một cái đi.
Từ Nhu rất dụng tâm, trên cơ bản có thể làm đều nói một chút.
Cuối cùng nói:
- Thật ra, chỗ này của chúng tôi đặc sắc nhất chính là bác sĩ Trần Thương, phẫu thuật chỉnh hình của anh ấy là lợi hại nhất tôi từng gặp
- Hiện tại hẹn trước một ca phẫu thuật của bác sĩ Trần, phải một trăm vạn trở lên, mà phẫu thuật sở trường nhất của anh ấy hiện tại đã đến hai trăm vạn
Lời này vừa nói, nhất thời người một nhà ông Tần đều sững sờ.
- Phẫu thuật gì mà đến 200 vạn?
Ký Như Vân bất đắc dĩ hỏi.
Từ Nhu vừa nói chuyện, vừa cầm một cái ảnh chụp qua, cười nói:
- Phẫu thuật chỉnh hình bộ ngực, dì xem... Đây đều là tác phẩm của bác sĩ Trần
Sau khi Ký Như Vân nhìn thấy, nhất thời ánh mắt sáng lên.
Ngay cả Tần tiểu liếm bên cạnh cũng trừng to mắt...
Thật là rất đẹp
Phụ nữ đối với dáng người cùng hình thể của mình yêu cầu thật ra rất cao.
Cái này không có quan hệ đến tuổi tác.
Nhìn tỉ lệ dáng người và kết cấu hình ngực hoàn mỹ trong tấm ảnh, nhất thời Ký Như Vân bỗng nhiên nảy sinh ra một cái xúc động
Mình bây giờ ở tuổi này, đều đã bắt đầu rủ xuống
Có cần làm một cái hay không đây?
trong khi bà đang do dự, khuôn mặt ông Tần đen lại
- Cái này! Không thể làm
Ông Tần nhịn rất lâu.