Sau khi nói xong, bỗng nhiên Trương Thuần cười nói:
- Các cậu biết giờ tôi đang làm với ai không?
Trần Thương mờ mịt.
Trương Thuần cười nói:
- Mã Chí Đằng! Chính là người có một đoạn thời gian nói chuyện làm mọi người trong nhóm buồn nôn đó! Tôi thật không ngờ, người ta tốt nghiệp nghiên cứu sinh mà vẫn cùng tôi đến bệnh viện Minh Thành
Trần Thương nghe Minh Thành nói vậy, nhất thời sững sờ, bệnh viện này lúc trước anh cũng đã từng đi qua.
Ngây người nửa năm, không tiếp tục được nữa.
Không phải là bởi vì gì khác, đơn thuần bởi vì không hợp.
Mỗi lần Trương Thuần uống nhiều lời nói cũng nhiều:
- Tôi nói cho các cậu biết, sau khi tôi đi đến bệnh viện tư nhân Minh Thành, thật sự là mở mang tầm mắt.
- Hơn nữa, nửa năm này đi qua, đến giờ tôi đã là bác sĩ cấp trên của Mã Chí Đằng, các ngươi có tin không?
La Châu nhất thời sững sờ:
- Trâu bò, Lãng tổng đi chỗ nào cũng lợi hại! Làm sao cậu làm được? Không phải cậu ta là nghiên cứu sinh à?
Trương Thuần cười nói:
- Nghiên cứu sinh? Ha ha
- Lão La, không phải tôi xem thường nghiên cứu sinh, nói thật, xã hội này, nhìn trình độ của anh thì chỉ có một lần, chính là khi anh đi thi công tác, đó là nước cờ đầu.
- Nhưng mà, sau khi vào làm, ai mẹ nó nhìn trình độ của anh nữa?
- Nhìn chính là năng lực
- Cậu nhìn Thương nhi đi, người ta khoa chính quy, hiện tại đã là nhân vật nổi tiếng khắp thành phố An Dương, tôi ở bệnh viện Minh Thành ngày nào cũng nghe tổng giám đốc nhắc tới, Trần Thương người ta đã từng học tập ở Minh Thành chúng ta nửa năm
- Người mấu chốt là phải thích ứng hoan nghênh, cho dù anh trong thể chế hay là ở trong đơn vị đều như thế.
- Hoàn cảnh ở Minh Thành có thể đối với hai người là không thích hợp nhưng với tôi thì cảm thấy rất có thể tiếp nhận, hiện tại tôi phụ trách nửa cái phòng ban, phó chủ nhiệm
Những lời này làm cho La Châu tò mò, bất đắc dĩ hỏi:
- Sao cậu làm được?
Mà Trần Thương nghĩ đến cơ chế của Minh Thành, bất đắc dĩ cười cười, hoàn toàn chính xác, có lẽ loại người có kinh nghiệm xã hội phong phú như Trương Thuần, càng hiểu tâm tư người bệnh hơn bác sĩ.
Trương Thuần cười nói:
- Sau khi tôi vào làm, viện trưởng cho chúng tôi mỗi người một bản « sổ tay kinh doanh », nói với chúng tôi, nơi này của chúng ta không có người bệnh, chỉ có khách hàng, khách hàng là Thượng Đế
- Chúng tôi làm cũng không phải là chữa bệnh, đầu tiên là marketing, tiếp theo là phục vụ, cuối cùng mới là chữa bệnh.
Trần Thương gật đầu, đúng là như thế, hồi tưởng lại chuyện lúc trước, nói:
- Lúc ấy, khi tôi mới vừa đến bệnh viện Minh Thành, cũng có mấy người bệnh, nói thật, đi chỗ nào vấn đề cũng không lớn, hơn nữa người bệnh cũng không phải chủ động tới, mà là có phòng thị trường chuyên môn mang tới
- Lúc ấy, tôi làm ở khoa chỉnh hình hậu phẫu, lấy 50 khối tiền thuốc, căn dặn một phen, một người ung thư bao tử thời kì cuối, lấy chút thuốc giảm đau 30 khối, người cuối cùng bệnh trầm cảm, tôi khuyên bảo một phen bỏ ra 10 khối phí đăng ký, viện trưởng phê bình tôi nửa ngày.
Trương Thuần nghe xong, cũng bất đắc dĩ cười:
- Thương nhi, còn may là viện trưởng chỉ mắng cậu, còn chưa bắt cậu đền tiền đấy.
- Phòng thị trường người ta mang đến một người bệnh đều là muốn chia, cậu lấy năm mươi khối tiền làm sao chia?
Trần Thương gật đầu:
- Còn có một lần, có một người bệnh sau phẫu thuật cắt bỏ phần lớn dạ dày, nữ, hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất có tiền, tôi nói với cô ta hiện tại trên cơ bản không cần uống quá nhiều thuốc, tĩnh dưỡng là được rồi.
- Mà người ta hỏi tôi có thể cho chút thuốc về uống hay không, tôi kê đơn thuốc bảo vệ dạ dày, hơn năm mươi khối một hộp, lấy hai hộp.
- Thế nhưng mà người ta xuống lầu, căn bản không có lấy thuốc, đã đứng dậy đi
Trương Thuần nói:
- Cậu biết vì sao không?
Trần Thương gật đầu:
- Lúc ấy không biết, sau này biết rõ.
- Tôi ấy, tôi cảm thấy có thể là người bệnh cảm thấy ta nói có đạo lý, tĩnh dưỡng thì tốt, không cần uống thuốc.
- Sau đó tỉ mỉ nghĩ lại, là bởi vì người ta cảm thấy 100 khối tiền này căn bản không thỏa mãn được nhu cầu trong lòng
…
…
Đây là cảm khái lớn nhất của Trần Thương trong những năm gần đây
Đến bệnh viện Minh Thành, đối với anh mà nói không phải một đoạn thời gian lãng phí, bởi vì ở đó, Trần Thương học được rất nhiều điều mà các bệnh viện công không thể học được.
Chính là tác dụng an ủi của thuốc trị liệu.
Lão La một mặt mờ mịt:
- Đây cũng là vì muốn tốt cho người bệnh, bản thân thuốc vốn đã có tác dụng phụ.
Trương Thuần nói thay cho Trần Thương:
- Lão La, cậu không hiểu hả, vậy thì để tôi nói cho cậu biết
- Nếu như nói như vậy, cô ấy cũng sẽ không đến bệnh viện, mà nếu người ta đến bệnh viện là do người ta có nhu cầu
- Có thể là thân thể không có vấn đề gì lớn, có thể cô ta có vấn đề về tâm lý, cô ta cho rằng đây là một ca phẫu thuật rất lớn, sau phẫu thuật chắc chắn phải dùng một vài loại thuốc để bồi bổ một chút, mà anh chỉ kê đơn thuốc hơn một trăm tệ, đối với người có thân phận như cô ta mà nói thì xử lý quá đơn giản
- Thương nhi nói người ta rất giàu, người này đi xe BMW tới, không có loại thuốc và phí trị liệu cao từ một nghìn tệ trở lên, cô ta sẽ cảm thấy cậu ấy không quan tâm tới bệnh của cô ta, hoặc nghĩ bác sĩ như cậu không đủ năng lực.
Lão La sửng sốt một chút:
- Thế nhưng... Làm thể nào để tiêu hơn một ngàn tệ?
Trương Thuần cười nói:
- Có thể kê một số thuốc bổ và tập vật lý trị liệu, khi cậu vừa tới bệnh viện, câuuj sẽ được phát một danh sách thuốc và các loại trị liệu, cậu phải xem kỹ một chút
- Mỗi khoa khác nhau có thể học hỏi lẫn nhau trong việc điều trị bệnh, cậu ấy à, ở bệnh viện tư nhân, chỉ cần làm tốt hai việc là cậu có thể kết hợp nhuần nhuyễn được, một là hiểu lãnh đạo, hai là hiểu người bệnh. Còn mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau thì thôi bỏ đi.
Những lời Trương Thuần nói với lão La hơi rộng lớn, không giống với Trần Thương và Trương Thuần, La Châu đến từ bệnh viện công, thậm chí cũng chưa từng cân nhắc qua việc đến bệnh viện tư nhân.
Anh ta căn bản không hiểu gì về mô hình hoạt động của bệnh viện tư nhân.
- Đại Lãng, cậu nói cho tôi nghe một chút thôi, tôi thật tò mò.
Trương Thuần gật đầu cười một tiếng:
- Cậu có biết giữa bệnh viện công và bệnh viện tư nhân khác nhau ở chỗ nào không?
Lão La không chút nghĩ ngợi nói:
- Kiếm được nhiều tiền hơn
Đây là suy nghĩ thật lòng của tất cả các bác sĩ bệnh viện công lập
Trần Thương cũng không ngoại lệ, bằng không cũng sẽ không có nhiều người đến bệnh viện tư nhân như vậy.
- Hơn nữa... yêu cầu kỹ thuật không cần quá cao. Bằng không, anh con mẹ nó đã có thể trở thành chủ nhiệm
Trương Thuần cũng không tức giận, tất cả mọi người đều sống chung một ký túc xá, những lời này đều có thể nói.
Trương Thuần nhẹ gật đầu:
- Ừm, cậu nói đúng một phần.
- Bệnh viện tư nhân không có kinh phí của Nhà nước, mọi chi phí đều phải tự kiếm, trang thiết bị, tiền lương, kinh phí vận hành văn phòng của bệnh viện là những khoản chi không hề nhỏ.
- Bệnh viện công đi vào hoạt động nhiều năm đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng công chúng, ai cũng nghĩ bệnh viện công có công nghệ tốt, chi phí thấp hơn, thực tế công nghệ của bệnh viện tư ngày càng cải tiến, phí giảm nhiều, vì sao người bệnh lại không tán thành? Vì lẽ đó đã có một phần lớn người bệnh bắt đầu tiếp nhận.