Khi Bác Sĩ Mở Hack (Dịch Full)

Chương 826 - Chương 827: Hội Chứng Đặc Biệt

Khi bac si mo hack full
Chương 827: Hội Chứng Đặc Biệt
 

Ngày nay, áp lực do học hành của những đứa trẻ là quá lớn.

Ba mẹ của bệnh nhi đã ngẫm nghĩ lại, họ sẽ không bao giờ để con mình phải học hành nặng nhọc như vậy nữa.

Suy cho cùng, việc học quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng thân thể.

Gia đình họ bắt đầu cảm thấy hối hận.

Thề rằng sẽ không bao giờ cho đi học luyện thi nữa.

Là một gia đình, tất cả đều là những trí thức cao cấp, mọi người tập trung trong phòng thở dài.

Sau đó Trần Thương chơi với người bệnh nhỏ một lúc, cùng lúc lấy cớ để kiểm tra thị lực của cậu bé trong một trò chơi với những miếng dán hình đầy màu sắc, kết quả thật tuyệt vời

Thị lực vẫn bình thường.

Đột nhiên, anh sửng sốt

Xác nhận lại suy nghĩ

Bệnh nhi này có thể mắc một chứng bệnh lạ

Đó là:

- Đau đầu từng cơn có thể kiểm soát được với hội chứng nhìn mờ có chọn lọc

Căn bệnh này không thường thấy nhưng lại rất khó chẩn đoán.

Sau khi anh nói tên bệnh ra với ba mẹ, cậu bé nghe thấy và rất đồng ý với cái tên đó.

Ba mẹ vô cùng sửng sốt, cũng chưa từng nghe qua cái tên này, anh cười cười, trầm giọng nói:

- Thật... nói trắng ra, nó cố tình giả bệnh

Thằng nhóc này có thể đang giả ốm và cố tình không đến lớp luyện thi, nó thấy thành công

Vì vậy, khôn ngoan bắt đầu lặp lại thủ đoạn của mình và quyết định không đi học nữa.

Thành công dễ dàng

Có thể là do trẻ ở trong phòng không được xem TV, nghịch điện thoại, nhắm mắt luôn phiền.

Trần Thương hít một hơi thật sâu và cố ý nói lớn với ba mẹ nó trước mặt cậu bé.

- Con anh chị, bệnh tình rất nghiêm trọng, tôi đoán... chắc là phải mổ rồi

- Trước hết, cậu bé phải mở đầu ra, tôi nghi ngờ rằng có thể có thứ gì đó đang phát triển bên trong, vì vậy tôi phải mở nó ra và xem.

- Tuy nhiên, sau khi bị rạch, trên mặt cậu bé chắc chắn sẽ có một vết sẹo, phải để lại sẹo cả đời. Hơn nữa, hai mắt cũng không còn thấy được, tai cũng không nghe được.

- Hai người nên suy nghĩ kỹ đi

Anh nói xong thở dài một hơi.

Thằng nhỏ rõ ràng là giật mình khi nghe vậy, lo lắng véo ngón tay rồi cẩn thận nhìn ba mẹ.

Rất lo sợ họ sẽ đưa mình đi...

Không biết có phải mình đã giả vờ đã hơi nghiêm trọng không?

Ba mẹ của đứa trẻ nghe xong, chợt thở dài tiếp nhận:

- Được rồi! Bác sĩ, không sao, mở ra xem, khi nào chuẩn bị? Chúng tôi đều nghe lời bác sĩ

Trần Thương suy nghĩ một chút:

- Hiện tại chuẩn bị càng sớm càng tốt

Lúc này, đứa trẻ đột nhiên đứng lên:

- A, ba mẹ, đầu con không đau nữa, mắt nhìn rất rõ.

Khi ba mẹ của đứa trẻ nhìn thấy nó như vậy, da đầu của họ trở nên tê liệt.

Còn nhỏ tuổi vậy đã biết cách giả vờ ốm

Trong ba ngày đến bệnh viện, chuyến đi đã tiêu tốn mất hơn 20.000 nhân dân tệ.

Cả hai tức giận ôm con bỏ đi.

Trần Thương không biết chuyện cụ thể tiếp theo.

Nhưng……

Thằng nhỏ nhìn anh với ánh mắt là lạ trước khi rời đi.

...

...

Đưa đứa bé đi, Trần Thương nhìn cậu bé ánh mắt không thể đọc, thở dài.

Oan oan tương báo khi nào mới dứt?

Đã lâu rồi không đến Đông Đại Nhất viện, Trần Thương cảm thấy có phải nên đi qua một chuyến hay không, dù sao chính mình không đi lỡ họ bành trướng làm sao bây giờ?

Có phải nên đi qua giao lưu một chút, thuận tiện làm Cô Mạnh kinh ngạc một chút kiếm ít dộ hảo cảm hay không?

Khó được buổi chiều thong thả, Trần Thương trở lại văn phòng, vừa vặn La Châu đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy Trần Thương, nhất thời cười một tiếng:

- Anh Trần, vừa vặn tôi có chuyện tìm anh đây.

Trần Thương nghe xong, nhất thời cười nói:

- Chuyện gì thế?

La Châu bất đắc dĩ cười nói:

- Tối nay Đại Lãng hẹn nhóm bạn cùng phòng chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm.

Trần Thương nhất thời tò mò:

- Đại Lãng? Lúc nào.

La Châu cầm lấy điện thoại:

- Cậu xem một chút nhóm Wechat đi, hàn huyên nửa ngày.

Sau khi Trần Thương nghe xong, cầm lấy điện thoại mở ra Wechat.

Đại Lãng là bạn cùng phòng khi Trần Thương học đại học, lúc ấy ký túc xá của Trần Thương có sáu người, hai người ở phương nam, bốn người ở tỉnh Đông Dương.

Sau khi tốt nghiệp Đại học, mọi người đường ai nấy đi.

Trần Thương trằn trọc nhiều phiên đi tới Tỉnh Nhị Viện, La Châu thi đậu nghiên cứu sinh ở trường học, Đại Lãng kém Trần Thương khá nhiều, công tác vẫn luôn không ổn định, làm qua một năm dụng cụ, chạy qua xưởng thuốc làm một năm, hiện tại giống như đi một bệnh viện tư nhân nào đó, Trần Thương ngẫu nhiên thấy tâm sự trong nhóm.

Đại Lãng tên đầy đủ là Trương Thuần.

Tên và người hơi chênh lệch lớn, Trương Thuần dáng dấp trắng nõn nà, thế nhưng mà trong lòng tao lãng, thời gian dài, mọi người dứt khoát gọi là Đại Lãng.

Còn có một người bạn cùng phòng, tên là Dương Bằng Uy, thời đại học, trực tiếp bảo nghiên, nghiên cứu sinh trong lúc đó, trực tiếp bảo bác, chân chính là học bá, bây giờ làm việc ở viện Trung khoa thủ đô.

Trần Thương ở trong nhóm hàn huyên một hồi, sau khi chọn tốt địa điểm, thoạt nhìn là một quán đồ nướng hải sản, khoảng cách có chút xa.

Trần Thương và La Châu ra ngoài gọi xe trực tiếp đi qua.

Tối nay khẳng định không phải bộ phận dưỡng sinh, chắc chắn phải liều mạng, lái xe trên cơ bản rảnh quá kiếm chuyện chơi.

Sau khi đến nơi, chỉ thấy Trương Thuần đã bắt đầu gọi món ăn.

Nhìn thấy hai người tiến đến, khuôn mặt vui mừng:

- Tới, nhanh ngồi

Sau khi tốt nghiệp Đại học, mọi người rất ít tụ, lần này gặp mặt tất cả mọi người rất là vui vẻ.

Lúc đi học vẫn muốn thoát khỏi ký túc xá, nhưng mà sau khi thoát khỏi bỗng nhiên hoài niệm cảm giác khi còn ở ký túc xá.

Cuộc sống luôn cảm thấy, đợi lúc nào khai giảng, lại lần nữa trở lại ký túc xá.

Thế nhưng mà hoàn toàn tỉnh ngộ lại mới phát hiện, mình thì ra đã tốt nghiệp lâu như vậy.

Có những thời gian, không trở về được.

Sau khi ngồi vào bàn, tâm sự một chút, Trươ Thuần đổ đầy rượu đế, cho mọi người rượu Hoàng Cái, giá tiền không đắt thế nhưng mà uống vào quen thuộc.

Lúc đi học, mọi người tham gia náo nhiệt, không nỡ uống rượu ngon, đành mua Hạnh Hoa Xuân mười mấy hơn hai mươi khối tiền để thỏa nguyện.

Ngẫu nhiên cải thiện, giờ uống rượu Hoàng Cái, ba bốn mươi khối.

Ngược lại cũng không phải thích uống rượu, mà là cảm thấy, có đôi khi không uống chút rượu, luôn cảm giác bầu không khí không đến cái điểm kia.

Trương Thuần cười nói:

- Đến, trăm phần trăm?

Mọi người nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Loại cảm giác này, giống như trở về quá khứ.

Một chén rượu qua đi, ba người đều là thở dài một tiếng.

Cảm khái.

Trần Thương cười nói:

- Đại Lãng, ở trong nhóm nhìn thấy tin tức của cậu, có kế hoạch đến An Dương phát triển hả?

Trương Thuần gật đầu cười một tiếng:

- Không chạy, chạy không nổi rồi, đảo mắt chạy ba người, bôn ba ba bốn năm, kết quả là còn là bác sĩ, lần này không phải không chạy, là chạy không nổi rồi.

Ba người ăn ăn uống uống, La Châu bất đắc dĩ hỏi:

- Đại Lãng, bây giờ cậu đang làm ở đâu?

Trương Thuần cười nói:

- Bệnh viện tư nhân Minh Thành, mới làm được nửa năm, tôi không nói cho các cậu biết, sợ những đại lão tỉnh tam giáp xem thường tôi, không chơi với tôi.

Trần Thương và La Châu nghe xong, nhất thời bất đắc dĩ bật cười:

- Tiểu tử cậu

Bình Luận (0)
Comment